Nghiêm Mặc Hàn nhìn vẻ mặt mất mát của Anh Nguyệt, lập tức ra quyết định: “Vậy không đi nữa.
Chúng ta ăn vạ bọn họ, để anh của em làm ăn ngon, cho hai chị em em bồi bổ thân thể”
Âm thanh của Nghiêm Mặc Hàn quá lớn, bị Linh Trang và Chiến Hàn Quân nghe được hết.
Linh Trang ngước mắt nhìn Chiến Hàn Quân, trên gương mặt thon gọn của Chiến Hàn Quân giống mũi dao nhọn nhiếp người, lại vô cùng đẹp mắt.
Trong mắt Linh Trang thổi qua một tia tinh ranh, lặng lẽ nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, gần đây em quá mệt mỏi.
Nhân lúc Nghiêm Mặc Hàn đến, sau này việc nhà cứ giao cho anh ấy”
Chiến Hàn Quân bị tất cả những việc.
phiền phức Nghiêm Mặc Hàn mang đến cho Chiến Hàn Quân lập tức tan thành mây khói, Linh Trang không nỡ làm anh bị liên luy, để anh cảm nhận được tình yêu của Linh Trang.
Điều này làm cho trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
“Anh ta làm cơm, em ăn có quen không?”
Chiến Hàn Quân chỉ lo lắng điều này.
“Vậy anh dạy anh ấy” Linh Trang giảo hoạt nói.
Miệng Chiến Hàn Quân cười giấn ra: “Được”
“Hai người này đang lén lút tính toán gì vậy?” Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đi lên.
Hai tay Linh Trang chống nạnh nghênh ngang đi đến trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, nâng cảm Linh Trang lên, hiển nhiên là một cô gái lưu manh”Anh, sau này việc nhà của bọn em đều giao cho anh.
Giặt quần áo nấu cơm lau nhà quét rác phơi quần áo! Đều giao cho anh làm”
Nghiêm Mặc Hàn cầm tay cô xuống, quan sát thêm lần nữa rồi nói: “Đứng vững cho anh.
Để anh xem xem khuỷu tay của em to như thế nào? Rõ ràng là khi còn nhỏ rất bình thường mà, sao càng lớn lại càng quay ra bên ngoài?”
Chiến Hàn Quân mỉm cười.
Linh Trang đẩy tay Nghiêm Mặc Hàn ra: “Em nể anh là anh trai của em, mới giao việc nhà cho anh học hỏi kinh nghiệm.
Bây giờ Anh Nguyệt là phụ nữ mang thai, đứa bé nằm ở trong bụng, anh cảm thấy không có việc gì làm phải không? Em nói cho anh biết, nếu đứa bé sinh ra, anh sẽ phải làm rất nhiều việc.”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận rống lên: “Đừng nói đường hoàng như vậy, em là kẻ ăn cây táo rào cây sung, cánh tay quay ra bên ngoài…”
Anh Nguyệt đau lòng cho Nghiêm Mặc Hàn: “Mặc Hàn, đừng lo lắng, em giúp anh…”
Linh Trang liếc Anh Nguyệt một cái, nói với Anh Nguyệt: “Em đừng xót anh ấy.
Chị nói cho em biết, bây giờ em xót anh ấy, sau này sẽ đều là em chảy nước mắt.
nếu anh ấy không làm gì cả, Anh Nguyệt em có biết sau này em gặp kết quả như thế nào không?”
“Như thế nào?”
Linh Trang kẻ ra tình tiết quen thuộc trong những mẩu truyện trên internet: “Tóc rối bù giống như tố chim, rửa mặt giống như đánh trận, ăn cơm giống như đi chiến đấu, khi đi WC thì lỗ tai dựng lên như radar, tóc rụng giống như hiện trường vụ án, ngủ nướng giống như ăn tết, chỉ số thông minh thấp như trứng vịt, giày cao gót đơn thuần chỉ là để trang trí, một ngăn tủ quần áo size nhỏ giống như không phải của mình, còn bố đứa bé thì thoải mái giống như chàng trai độc thân… Lời này là tất cả tiếng lòng của con gái, không có một chút khoa trương nào, Anh Nguyệt nếu như em không có họ thì cứ đâm vào tường phía Nam thử xem, bảo đảm em sẽ vỡ đầu chảy máu!”
Anh Nguyệt rùng mình một cái.
Lén lút nhìn dáng vẻ thoải mái của Nghiêm Mặc Hàn, lại liên tưởng sau này mình sẽ trở thành một bà thím già, sau đó nét mặt hiện ra vẻ không muốn.
“Mặc Hàn, vậy thì anh đi học làm việc nhà nhé?” Anh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Nghiêm Linh Trang: “Em lợi hại, không hổ là em gái ruột của anh”
Linh Trang ôm bụng cười to.
Chiến Hàn Quân u án uy hiếp Nghiêm Mặc Hàn: “Đừng dọa Linh Trang”
Nghiêm Mặc Hàn ồ một tiếng, quỷ khóc sói gào nói: “Đây là cái thế giới gì vậy?”
‘Về đến nhà, Nghiêm Mặc Hàn ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng bếp.
Linh Trang và Anh Nguyệt lười biếng năm ở trên sô pha.
Chiến Hàn Quân pha trà cho hai cô gái…
Một lát sau, nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng xin giúp đỡ của Nghiêm Mặc Hàn: “Những thứ này đều là cái gì vậy, chúng nó biết tôi, tôi không biết chúng nó”