Chiến Hàn Quân mới bừng tỉnh ngộ.
Ôn chặt Linh Trang, giống như dỗ dàng một đứa bé mới sinh ra: “Linh Trang, cơ thể anh Quân rất tốt.
Sẽ không chết.
Nghiêm Mặc Hàn cũng không phải có ý đó..”
“Anh đừng nói chết mà” Linh Trang kích động đến mức nước mắt chảy ròng.
Chiến Hàn Quân mới biết, chữ này là điều cấm ky của cô.
Thật ra anh có thể hiểu sự sợ hãi của Linh Trang, bởi vì chữ này, nếu đặt ở trên người Linh Trang, cũng sẽ khiến anh đau đớn từng cơn Huống chỉ, thần kinh của Linh Trang vốn đã mẫn cảm yếu ớt.
Anh yên lặng ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô.
Cũng không biết qua bao lâu sau, cảm thấy cảm xúc của Linh Trang đã ổn hơn một chút, Chiến Hàn Quân mới nói “Linh Trang, có phải hôm nay có chút mệt mỏi không?”
Bác Danh đã nói với anh, nếu Linh Trang quá mệt mỏi, bệnh tình sẽ tăng thêm Mà hôm nay, bởi vì Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đến, ban ngày hầu như Linh Trang ở trong trạng thái vui vẻ.
“Em không mệt” Linh Trang nói Chiến Hàn Quân đặt cô ở trên giường: “Anh mệt rồi, ngủ cùng anh một giấc”
Anh ôm cô, cô cũng không động đậy.
Chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Chiến Hàn Quân vuốt ve mặt cô: “Nhắm mắt lại, ngủ đi”
Linh Trang nhằm mắt lại, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung, Chiến Hàn Quân không nhịn được hôn cô.
Linh Trang mở mắt ra, nghiêm túc cảnh cáo: “Không cho phép anh rời xa em” Cái cô gọi là rời xa, chính là ý chết.
Chiến Hàn Quân cười cười gật đầu.
Ngoài cửa, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn dính lên cánh cửa nghe lén động tĩnh ở bên trong, cả nửa ngày không có tiếng động, Nghiêm Mặc Hàn mới hổ thẹn đánh lên miệng mình, thoá mạ bản thân mình: “Đều là do cái miệng quạ đen này của mày”
Anh Nguyệt kéo anh ta quay lại sô pha, có chút uể oải nói: “Căn bệnh của chị Linh Trang vốn chưa khỏi hẳn”
Nghiêm Mặc Hàn cô đơn nói: “Căn bệnh này không thể chữa trị tận gốc.
Ông nội của anh cũng có bệnh này, thi he thoảng cũng sẽ tái phát một chút.
Linh Trang có thể khống chế được như vậy, thật ra đã vô cùng tốt rồi”
Anh Nguyệt đau lòng nói: “Chị Linh Trang tốt như vậy, vì sao chị ấy lại gặp tội này.
Rõ ràng là chị ấy lạc quan như vậy, lương thiện.
Trong ánh mắt Anh Nguyệt bỗng nhiên có mị ngọn lửa thiêu đốt: “Đều là do người phụ nữ ác độc Dư Thiên An kia.
Nếu không phải bà ta luôn luôn hãm hại chị Linh Trang, có lẽ chị Linh Trang sẽ không bị bệnh này”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nếu như em để em gái anh lựa chọn cách quen biết Chiến Hàn Quân hay là thoát khỏi Dư Thiên An, anh nghĩ kiếp sau cô ấy vẫn sẽ lựa chọn quen biết Chiến Hàn Quân”
Trong phòng ngủ Linh Trang gối lên ngực Chiến Hàn Quân, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại “Ông xã?”
“Ừm”
“Có phải vừa rồi em doạ anh sợ không?”
“Ừm” Chiến Hàn Quân xoay người, ôm cô vào trong lòng ngực, nỉ non nói: “Dáng vẻ em cầm dép lê muốn đánh Nghiêm Mặc Hàn, rất đáng yêu”
Linh Trang thẹn thùng cười: “Em nào có đánh được anh ấy? Chỉ là dọa anh ấy một chút.
Cái miệng kia của anh ấy, luôn luôn không giữ miệng…”
“Nếu không thì đuổi anh ta về?” Chiến Hàn Quân thử nói.
Linh Trang läc đầu: “Đuổi anh ấy về rồi, anh sẽ mệt!”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một chút: “Được thôi.
Vậy thì giữ anh ta lại làm giúp việc cho chúng ta”
“Ừm”
Buổi tối hôm đó, Chiến Hàn Quân mất ngủ.
Bệnh tình của Linh Trang, khiến anh rơi vào trạng thái bối rối và bất lực.