“Vậy ngày mai anh đừng trở về vội.
Cứ nghỉ ngơi đi, anh đừng lo lẳng cho em” Linh Trang nói.
“Linh Trang, anh không ở bên cạnh em.
Em có quen không?”
Nghiêm Linh Trang không muốn anh lo lăng, nên nói: “Có Mặc Hàn và Anh Nguyệt ở đây, em rất ổn”
Lông mày Chiến Hàn Quân giãn ra.
“Vậy là tốt rồi.
Khu khụ…”
“Ông xã, anh cứ nghỉ ngơi đi.
Em không quấy rầy anh nữa”
“Linh Trang, trò chuyện với anh..” Chiến Hàn Quân năn nỉ.
Giống như một cậu bé.
Bé Tùng rón ra rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại cho bố.
Trả lại không gian yên tĩnh cho bố và mẹ.
Chiến Hàn Quân nằm ở trên giường cầm di động nói chuyện với Linh Trang, cũng không biết trò chuyện bao lâu, Linh Trang từ bên trong trạng thái tình cảm mãnh liệt biến thành trả lời ngẫu nhiên, cảm thấy mơ mơ màng màng nhập nhèm.
Chiến Hàn Quân đoán được cô buồn ngủ, thì yên lặng buông di động xuống.
buổi tối hôm đó, Chiến Hàn Quân cực kỳ khổ sở.
Bệnh tật tra tấn, và còn vướng bận tâm trạng lo lắng ho Linh Trang, khiến anh thức trằng đêm không ngủ.
Mà Linh Trang ở thành phố Vân, căn bản cũng không có ngủ, nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng ho, mỗi một tiếng đều tác động lên trái tim cô, khiến trái tim cô cũng chấn động theo.
Sau đó, Linh Trang thật sự không nhịn được.
Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa phòng ngủ Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt, dại ra nhìn bọn họ, nói: “Mặc Hàn, Anh Nguyệt, anh Quân bị bệnh rồi, em phải về Hà Nội”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt nghe nói Chiến Hàn Quân bị bệnh, cũng vô cùng bất ngờ.
“Anh vẫn luôn cho rằng cơ thể anh ta là sắt thép đúc thành.
Không ngờ cũng sẽ bị bệnh?” Nghiêm Mặc Hàn đau lòng trêu chọc.
Nhìn thấy vẻ nôn nóng lo lắng của Linh Trang, Nghiêm Mặc Hàn biết nếu em gái không nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì sẽ cứ vô cùng lo lắng “Khi nào đi?” Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
“Ngay bây giờ” Hốc mắt Linh Trang hơi hơi đỏ.
Nghiêm Mặc Hàn sảng khoái nói: “Được, anh lập tức mua vé máy bay”
Linh Trang lại đi tạm biệt bà nội Bác Danh ở đối diện Tứ Hợp Viện.
Bác Danh nghe nói cô phải về Hà Nội, cả kinh hơn nửa ngày nói không ra lời.
Mất mát, thương sót, cuối cùng là buồn bã.
“Cháu đi rồi, vẫn trở về chứ?” Bác Danh hỏi.
Linh Trang nói: “Không chắc lắm.
Nhưng mà bà nếu bà nhớ cháu có thể tới Hà Nội tìm cháu.
Linh Trang nhét chìa khoá vườn hoa nhét vào trong tay Bác Danh: “Đây là chìa khoá vườn hoa Vô Ưu của cháu và anh Quân, cháu ở đó chờ bà”
Bác Danh cần chìa khóa, kích động đến mức hai mắt rưng rưng.
Từ sau khi rời khỏi Hà Nội, bà ấy cảm thấy tình cảm trôi đi theo thời gian, cảnh xuân tươi đẹp mà trở nên xa lạ Nhưng khi Linh Trang đưa chìa khoá cho.
bà ấy, rất giống như cho bà ấy một ngôi nhà, khiến Hà Nội ở trong trí nhớ bà ấy trở nên quen thuộc một lần nữa Bác Danh gật đầu: “Nếu có duyên, chúng †a còn sẽ gặp lại”
Khi Linh Trang rời đi, Bác Danh bỗng nhiên kéo cổ tay của cô.
Nói: “Hàn Quân ho khan nhiều, có thể là viêm phế quản, bà viết đơn thuốc cho cháu, phối thêm cho cháu chút món ăn, cháu hãy điều trị cho nó, đừng để bệnh thêm nặng.
Linh Trang cảm kích nói: “Cảm ơn bà nội”
Linh Trang ngồi máy bay suốt đêm, buổi trưa ngày hôm sau về tới Hà Nội.
Nhưng cô không lập tức đi gặp Chiến Hàn Quân ngay, mà là quay về vườn hoa Vô Ưu, làm theo đơn thuốc của Bác Danh, nấu thuốc cho Chiến Hàn Quân, rồi nấu thêm cháo hạt sen bách hợp.
Lúc này mới lái xe mang đến biệt thự Ngọc Bích.
Cùng lúc đó, Dư Thiên An nghe nói Chiến Hàn Quân bệnh, bà ầm ï muốn xuất việt Chiến Bá Minh không lay chuyển được bà, đành phải đưa Dư Thiên An về nhà..