Xe của Linh Trang vừa mới đến khu biệt thự Ngọc Bích.
Thì nhìn thấy ở cửa biệt thự Ngọc Bích, Chiến Bá Minh đỡ Dư Thiên An từ trên xe đi xuống.
Đi cùng với Dư Thiên An còn có Chu Mã.
Linh Trang không muốn gặp Dư Thiên An.
Để đề phòng cô và Dư Thiên An lại ầm ï như mấy lần trước, khiến thể xác và tinh thần Chiến Hàn Quân mỏi mệt, Linh Trang quyết định tạm thời không để lộ việc mình về Hà Nội.
Linh Trang vừa quay đầu xe đầu, quyết định đổi sang đi đường nhỏ lén lút vào biệt thự Ngọc Bích.
Vườn Hương Đỉnh Chuyên gia khoa hô hấp Á Châu kết hợp hội chấn cho Chiến Hàn Quân, sau đó đưa ra phương án chẩn bệnh tối ưu.
Căn cứ vào sự nghiêm trọng và xu thế phát triển của bệnh, nhóm chuyên gia truyền dịch cho anh.
Dư Thiên An đi trước cửa phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, thì bị Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng ngăn cản”Bố của cháu cần yên tĩnh để nghỉ ngơi, người không liên quan không cần đi vào Chiến Quốc Việt nói.
Dư Thiên An tức giận quát lên: “Bà là mẹ của nó.
Sao lại biến thành người không liên quan?”
Lạc Thanh Tùng nói: “Bà ngoại trừ hô to gọi nhỏ, bà sẽ giống mẹ của cháu, đối xử dịu dàng với người bệnh sao?”
Dư Thiên An chán nản”Tránh rai”
Chiến Hàn Quân nghe thấy ngoài cửa có tiếng tranh chấp, nhăn mày lại.
Trầm thấp nói: “Quốc Việt, Thanh Tùng, cho bà nội vào”
lúc này Quốc Việt và Thanh Tùng mới tránh ra một lối đi chật chội.
Dư Thiên An đẩy cửa ra, đẩy xe lăn đến trước giường Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân không có tỉnh thần, uể oải ỉu xìu nói: “Mẹ.
Con không sao.”
Dư Thiên An đau lòng nói: “Con đó, để mẹ nói con tốt chỗ nào? Nếu con có thể buông được Nghiêm Linh Trang, thì con sẽ không đến mức vất vả như vậy? Tính cách con quật cường, điều này lại rất giống mẹ”
“Mẹ, con mệt mỏi.
Con muốn nghỉ ngơi”
Chiến Hàn Quân nhíu mày, nhắm hai mắt mệt mỏi lại.
Dư Thiên An thở dài: “Mẹ biết con không thích nghe mẹ nhắc đến Nghiêm Linh Trang, mẹ không nói nữa”
Hàn Quân lại nhắm mắt lại, không muốn tỉnh lại.
Dư Thiên An vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Đúng là Chiến Hàn Quân không muốn nghe Dư Thiên An oán trách Linh Trang, nhưng cũng đúng là không có tỉnh thần Lại sốt cao nửa ngày, nóng đến mức khiến hơi thở của anh thoi thóp.
không có một chút sức lực.
Giờ phút này ở trong đầu hỗ độn, ngoại trừ.
Linh Trang thì không có gì khác.
Bên cửa sổ bổng nhiên truyền đến tiếng động nhẹ nhàng.
Nghiêm Linh Trang giống như một con bướm võ lên cửa sổ, sau đó từ khe hở không chút tiếng động chui vào.
Rón ra rón rén đi đến bên giường bệnh, nhíu mày lại nhìn gương mặt tiều tụy của Chiến Hàn Quân, trái tim Linh Trang như bị dao cắt.
Cô ngồi ở trên ghế đầu giường, dịu đang nằm tay Chiến Hàn Quân, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay sưng đỏ vì truyền dịch của anh.
Gương mặt anh vô cùng hóp, ngũ quan cũng bởi vậy mà trở nên sắc nhọn hơn.
Chỉ là mái tóc đen bồng bềnh xinh đẹp, giờ phút này trông có chút rối loạn.
Khiến Chiến Hàn Quân trông vô cùng tiều tụy.
Linh Trang dùng ngón tay nhẹ nhàng sửa sang lại tóc cho anh, tuy răng anh nhắm mắt lại, nhưng hơi thở cực thô phát ra, từ hơi thở của anh Linh Trang đoán được anh không ngủ, động tác của cô quá dịu dàng, trấn an sự nôn nóng trong lòng Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân căng mí mắt ra, đập vào mắt anh lại là gương mặt xinh đẹp mà mình ngày tư đêm thương nhớ.
Chiến Hàn Quân vô cùng kích động, một phút trước là cơn tắc nghẽn mẹ mang tới cho anh còn chưa tan, bây giờ Linh Trang mang tới sự bất ngờ cho anh, loại này tâm lý chênh lệch khiến anh kích động đến mức ngồi bật dậy: “Linh Trang”
Anh vươn tay muốn ôm Linh Trang, nhưng mà bỗng nhiên nhớ đến gì đó, anh cầm lấy khẩu trang trên tủ đầu giường đeo lên, lúc này mới ôm chặt Linh Trang vào trong lòng ngực..