“Sao em lại quay về?” Anh kích động hỏi.
“Em lo lắng cho anh” Âm thanh của Linh Trang có chút trầm thấp.
Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt xinh đẹp của Linh Trang, đau lòng giữa mày nhíu lại một chút, đáy mắt tràn ra một chút buồn bã.
Cô vẫn luôn là người không giấu được cảm xúc Cô lo lắng cho anh, nhiều như vậy, toàn bộ đều viết ở trên mặt.
Chiến Hàn Quân xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cô, cười nói: “Đừng lo lắng.
Chỉ là bị cảm thôi.
Rất nhanh sẽ khỏi”
“Là cảm nặng” Linh Trang thở phì phì sửa đúng câu chữ của anh.
Sau đó cầm bình giữ ấm ở trong tay đưa tới trước mặt Chiến Hàn Quân, cười nói: “Đây là thuốc bà nội Bác Danh kê cho anh.
Uống nhé?”
Chiến Hàn Quân nhìn bình giữ ấm khác: “Còn đây là gì?”
“Cháo bách hợp em nấu cho anh”
Chiến Hàn Quân có cảm giác muốn ăn: “Em không tới thăm anh trước, mà là về nhà nấu thuốc trước?”
Linh Trang cười nói: “Vâng”
“Em có biết anh nhớ em như thế nào không có?” Chiến Hàn Quân tủi thân ni Linh Trang an ủi: “Dù sao cũng là vì anh.
https://img./public/images/storyimg/20210531/giup-ba-cua-lai-me-nhe-1713-0.jpg
Nhưng vẫn căng da đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cau chặt mày, vô cùng đáng thương nhìn Linh Trang: “Anh muốn nôn”
Linh Trang nhanh chóng lấy cháo bách hợp ra: “Ăn một miếng cháo”
Sau khi nuốt mấy thìa cháo bách hợp nóng xuống bụng, mới miễn cưỡng chặn được vị đẳng của thuốc.
Linh Trang thu dọn hộp đồ ăn xong, thấy thời gian không còn sớm.
Bên ngoài sắp có người đi vào thăm Chiến Hàn Quân.
Thì nói: “Anh Quân, anh cứ nghỉ ngơi đi.
Em về trước”
Chiến Hàn Quân lại kéo tay c¿ mắt chó con mang theo mấy phš “Em gái ngoan, đưa anh về nhà”
Linh Trang ngẩn ngơ.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi cô mới đi vào, nhìn thấy Chiến Hàn Quân nhíu chặt mày, rõ ràng là ở đây không vui.
Nhưng cô vẫn còn tỉnh táo: “Anh Quân, bệnh của anh thì sao.
Không nên đi ra ngoài nhỡ bị trúng gió”
Chiến Hàn Quân giữ lấy tay cô, chơi xấu: “Linh Trang, cô nỡ bỏ anh một mình ở đây sao? Anh sẽ nhớ em, nhớ đến ngủ không yên giấc”
“Chờ tới khuya, em sẽ lén leo cửa sổ vào với anh?” Linh Trang tỉnh ranh cười nói.
“Linh Trang…” Sau khi bin Linh Trang từ chối, Chiến Hàn Quân hơi bực bội.
Nhưng bởi vì bị bệnh nặng, âm thanh mềm mại không có sức, thiếu mấy phần mạnh mẽ.
“Anh muốn em luôn ở bên cạnh anh, một phút một giây cũng không muốn xa em” Chiến Hàn Quân vô cùng đáng thương nói.
Anh nhớ Linh Trang là thật, nhưng mà nguyên nhân lớn hơn là anh không ở bên cạnh Linh Trang thì sẽ không yên lòng.
Linh Trang nắm tay anh, cậu Chiến yếu ớt như vậy, là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô từ bỏ đối nghịch với anh, dịu dàng nghe theo anh, nói: “Vậy em mặc quần áo cho anh, em lập tức đưa anh về.”
Chiến Hàn Quân vui mừng cười cười.
Linh Trang mặc áo khoác cho anh, sau đó đỡ anh đứng lên.
Vì để tăng thêm chút sức lực cho anh, Linh Trang vòng tay anh qua vai cô.
Đỡ anh đi ra bên ngoài.
Ngoài cửa, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nghe thấy tiếng động trong phòng, đẩy cửa ra, thì nhìn thấy mẹ đỡ bố đi ra ngoài.
Hai đứa bé cùng há hốc mồm..