Nghiêm Linh Trang nhìn thấy anh thật sự là tức giận rồi, nên mới dừng trò đùa dai lại.
Nằm tay của anh xúc động nói: “Em đối với anh như thế nào, trong lòng anh không rõ sao?”
Chiến Hàn Quân hờn dõi, có chút không quá chắc chắn nói: “Anh biết em tính cách bướng binh, nếu như đã lựa chọn làm việc gì thì nhất định sẽ kiên nhãn làm hết.
Thế nên anh thường xuyên lo lắng, bố mẹ anh sẽ đem đến nhiều tai họa cho em, em có khi nào sẽ sớm…nghĩ đến việc nửa đường lùi bước.
Anh chính là sợ rằng em cảm thấy vợ chồng là phải lựa chọn hai bên, nên dùng trách nhiệm cùng với đạo nghĩa để đi được hết con đường này.
Linh Trang, anh sợ em sẽ gắng gượng mà ở bên anh, mà không phải bởi vì yêu...!
Linh Trang kinh ngạc, kinh ngạc đến ngây người một hồi lâu Cô thật lâu thật lâu không nói điều gì, trái tìm của Chiến Hàn Quân gấp gáp đến muốn nhảy ra ngoài rồi.
Linh Trang sau một hồi đản đo cân nhắc, chớp chớp đôi mắt ngây thơ như lưu ly, nói: “Thật ra, cảm giác của em đối với anh rất phức tạp…”
Trong tim Chiến Hàn Quân đang dần sụp đổ.
Linh Trang lại nói: “Em không nhìn ra trong lòng anh sẽ không nỡ.
Nếu như anh mà sinh bệnh thì em sẽ vô cùng sợ hãi.
Hơn nữa, em không thích anh có quan hệ với những người phụ nữ khác”
Linh Trang vô cùng cường điệu mà nói: “Trong tiềm thức cảm thấy, anh là người của em”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân lập tức mở ra một mảnh phương phi.
Hóa ra Linh Trang cũng sẽ vì anh mà ghen...!
“Linh Trang, Linh Trang...!
Anh vùi mặt vào cổ cô, thâm tình mà lẩm bẩm: “Anh yêu em”
Cảm ơn Linh Trang, từ trước đến giờ không bao giờ buông tay anh.
Linh Trang từ trên giường đứng lên, giúp anh tháo khảu trang xuống: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Anh ngủ ngon đi, em đi sang phòng bên nghỉ ngơi”
Chiến Hàn Quân gật gật đầu.
Buổi tối, Linh Trang ngủ không ngon lảm, nghe được phòng bên truyền tới tiếng ho khan, cô liền ra khỏi giường đi xem anh.
Cả đêm giãng co cũng năm sáu lần.
Rạng sáng, Chiến Hàn Quân ho ít dần đi, Linh Trang mới nặng nề đi về phòng ngủ.
Biệt thự Ngọc Bích.
Giờ phút này đã cãi nhau đến sắp trở mặt rồi.
“Hàn Quân đi đâu mất rồi?” Dư Thiên An hét ầm cả lên.
Ông cụ Niên bùng phát tức: “Một đám vô dụng này, chăm sóc ngừời bệnh kiểu gì vậy hả?”
Ông cụ Chiến nói: “Đi tìm, nhanh chóng đi tìm đi”
Chiến Quốc Việt nhìn về phía đám người gấp đến độ như có kiến bò trên thân, đáy mắt bao hàm một ý cười châm chọc.
Bố của cậu đã rời cái vườn Hương Đỉnh đã hơn nửa ngày rồi, cái đám người này mới phát hiện ra anh mất tích.
Sự quan tâm của bọn họ đối với bố, hiển nhiên là không đủ cẩn thận.
Ông cụ Chiến không cẩn thận nhìn về phía nhìn về phía Chiến Quốc Việt thờ ơ lặng thỉnh, lúc này mới tỉnh ngộ ra.
“Quốc Việt, ba của con ở đâu?”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố ở vườn Hương Đỉnh không quen, tối ngày hôm qua đã quay về vườn hoa Vô Ưu rồi”
Mọi người lúc này mới thở ra một hơi.
Dư Thiên An không vui bầu: “Vườn Hương Đỉnh chính là nhà của thăng bé, nó có cái gì mà ngủ không quen chứ?”
Chiến Quốc Việt xì mũi nói: “Vườn Hương Đỉnh có cái gì tốt hả? Không phải là chuyện ma quái thì cũng là người mất tích, nơi lệ khí nặng như thế này, bố tôi ở thì làm sao mà thích cho được?”
Khi còn bé, Chiến Quốc Việt thường cho.
Dư Thiên An ở vườn Hương Đỉnh xuất quỷ nhập thần thành nữ quỷ, một lần hù đến tự bế mà Linh Trang ở vườn Hương Đỉnh mất tích, hủy dung.
Cái vườn Hương Đỉnh này, với Chiến Hàn Quân mà nói, vốn dĩ dã tồn tại ác mộng rồi.
Chả qua là Dư Thiên An tự lừa mình dối người thôi, vườn Hương Đỉnh là nhà của Chiến Hàn Quân, nhưng Chiến Hàn Quân không hẳn sẽ yêu quý chỗ này.
Những lời này của Chiến Quốc Việt, không khác việc lên án Dư Thiên An đã từng phạm phải tội ác ngấm ngầm hại người, khiến cho mặt mũi của Dư Thiên An mất sạch.
Dư Thiên An mặt đen đi, nét mặt vô cùng khó coi.
Ông cụ Chiến và ông cụ Niên nhìn nhau, người già đều không yên tâm với bệnh tình của Chiến Hàn Quân, đề nghị nói: “Vậy chúng ta đi đến vườn hoa Vô Ưu xem thẳng bé thế nào đi”.