“Nếu như người khác biết được em là vợ anh, cấp trên sợ hãi, đồng nghiệp nịnh bợ, anh cảm thấy em còn có thể kết giao bạn bè?”
Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân ngẩn người: “Em còn muốn có bạn thân?”
Linh Trang sững sờ, cảm thấy Chiến Hàn Quân lại bắt đầu hoang tưởng, liền nhanh chóng ôm lấy anh làm nũng: “Thực ra có ông xã ở bên cạnh, em cũng không thiếu cái gì bạn thân, có điều trong công việc có thêm bạn thì tốt hơn”
Chiến Hàn Quân khí chất phi phàm nói: “Không cần, em có anh là được, anh đảm bảo cho em con đường tốt nhất dẫn tới La Mã”
Linh Trang: *..
Có vẻ như hôm nay không phải là lúc thích hợp để đàm phán.
“Chuyện tìm công việc để sau hãng nói đi, ông xã, sắp tới bọn trẻ nhập học rồi, chúng ta trước vì bọn trẻ chuẩn bị thủ tục nhập học đi”
Linh Trang chuyển chủ đề một cách khéo léo.
Chiến Hàn Quân trong lòng không yên nói “Bọn chúng đều lớn cả rồi, chuyện của bản thân tự mình làm được”
Linh Trang trợn mắt.
Cô còn lớn tuổi hơn bọn trẻ nhiều, vậy sao anh không để cô tự làm chuyện của mình?
“Thực ra, chuyện của em cũng có thể tự mình em làm…” Linh Trang khẽ nói nhỏ.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng Nghiêm Trực.
Cuối cùng bất lực nằm tay của cô nói: “Linh Trang, cơ thể em không được tốt, anh không yên tâm”
Linh Trang vừa buồn vừa cảm động…Xem ra bệnh của cô, khiến anh Quân cả đời này đều không thể tiêu tan.
“Được rồi, anh muốn thế nào thì như thế đó” Đột nhiên cô cười lộ ra hàm răng trắng, tỉnh.
Cô không có lý do để từ chối sự quan tâm của anh Quân, không phải sao?
Chiến Hàn Quân thở dài: “Như vậy mới ngoan”
Dưới lầu, bỗng nhiên truyền đến giọng cười của đám nhóc con “Bố, mẹ?”
Âm thanh bọn trẻ lần lượt vang lên Linh Trang mừng như điên: “Bọn nhỏ trở về rồi?”
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Một đám tiểu tổ tông này trở về rồi, ai nấu cơm cho bọn nó ăn?”
Linh Trang nhỏ giọng trách cứ: “Ông xã, bọn trẻ khó khăn lắm mới có dịp về nhà, anh không thể ghét bỏ bọn chúng được, bọn nhóc đang dần phát triển, thời gian ở bên cạnh chúng ta càng lúc càng ít, chung quy sẽ có một ngày, sẽ trở thành một cây cổ thụ lớn, đến lúc đó không dựa vào chúng ta nữa, khi đó anh muốn bọn chúng ở dưới gối chăm sóc, còn phải cầu xin”
Chiến Hàn Quân cong môi cười: “Em nói cũng đúng, vậy đỡ anh đứng dậy, đi gặp đám Linh Trang nói: “Anh là bệnh nhân, cứ nằm đó, em đi kêu bọn chúng vào đây”
Chiến Hàn Quân lại nói: “Không được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng vững chắc trong lòng bọn trẻ.”
Linh Trang dở khóc dở cười, chỉ đành phải giúp anh mặc thêm áo khoác, dìu anh xuống lầu.
Sau khi bọn trẻ tiến vào vườn hoa Vô Ưu, vì không muốn làm phiền Chiến Hàn Quân nghỉ ngơi, cho nên tất cả đều im lặng, nhẹ nhàng bước vào.
Vừa mới bước vào phòng khách, thì nhìn thấy Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sô pha, Linh Trang bận rộn như tiểu mật ong, đang làm đĩa hoa quả cho bọn nhỏ.
“Chào bố, chào mẹ”
“Qua đây đi” Khuôn mặt tuấn tú như băng của Chiến Hàn Quân nở một nụ cười yêu thương.
Bọn trẻ ngồi xuống xung quanh Quân Hàn Quân..