Giọng điệu của Chiến Hàn Quân lạnh nhạt: “Vê sau, tôi sẽ nói với Linh Trang, bảo cô ấy thấy bà thì tránh đi”
Dư Thiên An trợn tròn mắt một lần nữa.
“Hàn Quân, con có ý gì? Con trách ta tự mình chủ động gây sự với Nghiêm Linh Trang sao?” Dư Thiên An không thể tin được.
Bà không ngờ con trai của mình lại yêu Nghiêm Linh Trang như vậy.
Bà rất thất vọng với Chiến Hàn Quân, không thể không nói: “Con có biết cô ta vừa làm cái gì không? Cô ta đánh mẹ, mắng mẹ Con không trách cô ta, mà ngược lại đang trách mẹ gây sự với cô ta sao?”
Chiến Hàn Quân vô tình: “Mẹ nợ cô ấy một mạng”
Dư Thiên An mở to đồng tử: “Con có ý gì?
Con cảm thấy cô ta phải giết chết mẹ thì mới được sao?” Dư Thiên An ủy khuất, khóc lóc, kể lể: “Con chỉ là đang thiên vị vợ của con mà thôi”
Chiến Hàn Quân đỏ mắt nói: “Con đã từng thiên vị mẹ vô điều kiện, làm tổn thương Linh Trang vô số lần.
Mẹ, lòng bàn tay mẹ đều là thịt.
Mẹ muốn con róc thịt trong bàn tay mình ra, mẹ nghĩ xem con có đau không?”
Chiến Hàn Quân phân phó cho Chu Mã và Tú Hòa: “Đưa bà ấy trở về đi” Nói xong, anh quay người rời đi.
Dư Thiên An thấy chiếc Rolls-Royce rời đi, thì nước mắt lã chã rơi xuống: “Tôi làm mẹ đúng là một sự thất bại mà.
Con dâu bắt nạt mẹ chồng, mà con trai thì chỉ biết giúp cho.
con dâu, tôi sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Tú Hòa khuyên bảo: “Thiên An, chị đừng buồn bực nữa.
Hàn Quân chảy cùng dòng máu với chị.
Nghiêm Linh Trang muốn đấu với chị, chưa chắc cô ta đã thẳng.
Em sống hơn nửa đời người, chỉ nghe thấy vợ chồng ly hôn, chứ chưa nghe qua mẹ con đoạn tuyệt quan hệ”
Đáy mắt của Dư Thiên An lại nổi lên ý chí chiến đấu: “Nghiêm Linh Trang.
Tôi không tin mình không thế đánh bại được cô”
Trên xe Rolls-Royce.
Chiến Hàn Quân ngồi ở hàng sau cùng với Linh Trang.
Anh trầm lặng nhìn Linh Trang, muốn tìm thấy sự thay đổi gì đó trên khuôn mặt của cô.
Nhưng sắc mặt của Nghiêm Linh Trang lại điềm tĩnh đến cực điểm.
“Bà ấy nói gì với em?” Chiến Hàn Quân biết mẹ mình rất ác miệng, bà ấy tuyệt đối có.
khả năng làm cho Linh Trang tức giận đến nổi trận lôi đình.
Linh Trang tránh nặng tìm nhẹ nói: “Còn có thể nói gì chứ? Dù sao em cũng đã nghe với cái giọng điệu đó rồi, cũng không có gì mới cả.
Lỗ tai em nghe đến chai lì cả rồi”
“Vậy tại sao em lại cãi nhau với bà ấy?”
Chiến Hàn Quân lo lắng, anh sợ rằng Dư Thiên An sẽ khiến cho Linh Trang trở nên hoảng loạn, không kìm chế được.
Linh Trang cười to: “Bà ấy nói em vu oan cho anh, em nói em mới không phải như vậy, là anh không thể rời xa em”
Ở ghế trước, biểu cảm của Anh Nguyệt có chút nghiêm nghị lại.
Dư Thiên An nói, chị Linh Trang khắc chồng, lúc này, chị ấy mới phát điên lên.
Cô sợ rằng bệnh cũ của Linh Trang sẽ tái phát.
Sau khi xuống xe, Anh Nguyệt nhẹ giật tay áo của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân biết cô có chuyện riêng muốn nói, nên bước chân của anh cũng dần nhỏ hơn.
Linh Trang và Nghiêm Mặc Hàn đi phía trước, không biết Chiến Hàn Quân và Anh Nguyệt đã đi chậm lại rất nhiều so với bọn họ.
“Anh Nguyệt, em có chuyện muốn nói với anh sao?” Chiến Hàn Quân nhỏ giọng hỏi.
Anh Nguyệt không dám giấu diếm sự thật, nói với Chiến Hàn Quân toàn bộ sự việc vừa xảy ra: “Anh, vừa rồi mẹ anh mắng chị Linh Trang là khắc chồng.
Lúc đó, chị Linh Trang giống như phát điên lên, đi lên đánh bà Em lo lắng bệnh trầm cảm của chị Linh Trang sẽ tái phát.
Anh nhớ chú ý kĩ đến chị ấy..”
Mặt của Chiến Hàn Quân trở nên trảng bệch!
Khắc chồng?
Câu nói ác độc đó giống như một dao đâm vào ngực của Linh Trang, làm sao cô ấy có thể chịu được?
Sau đó, âm thanh của Chiến Hàn Quân có chút run rẩy: “Anh biết rồi”
Anh Nguyệt thấy cơ thể to lớn của Chiến Hàn Quân lảo đảo đi về phía trước.
Chắc hẳn anh đang rất khó chịu trong lòng, Giờ phút này, cô đã hiểu được lời nói của Linh Trang.
Bệnh của Linh Trang là bệnh ở trên người, còn bệnh của Hàn Chiến Quân thì nằm ở trong lòng Bất cứ khi nào, trái tim của Chiến Hàn Quân cũng có thể vì chị Linh Trang mà đau nhói.
Anh Nguyệt lại thêm nỗi lo lắng: chị Linh Trang khỏi bệnh, thì lại đến lượt Chiến Hàn Quân mắc bệnh..