“Em có mệt không?” Anh kéo cô vào trong ngực mình, để Linh Trang có thể dựa vào anh.
Ông cụ Niên cũng cảm động đến mức rơi nước mắt với Linh Trang, bảo: “Linh Trang, hôm nay nhờ có cháu.”
Linh Trang ngượng ngùng nở nụ cười.
Chiến Bá Kiên đứng một bên cười hiền hậu, nói: “Đứa nhỏ này, khen cháu thì cháu cứ nhận.
Cháu xứng đáng mà”
Bà ba vẫn rất cảm ơn vợ chồng Chiến Hàn Quân đã giúp bà ấy bồi dưỡng đứa con trai Chiến Hàn Lâm, còn giúp bà ấy làm lành với Chiến Đình Vũ Bà ba vừa nhìn Linh Trang đã cảm thấy vô cùng thân thiết, nói: “Linh Trang, vất vả lắm cháu mới về được một lần, ăn một bữa cơm với chúng ta rồi hãng đi Chiến Hàn Lâm cười nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Chị dâu là người nắm quyền biệt thự Ngọc Bích, chị ấy về rồi sẽ không đi nữa”
Chiến Bá Kiên dời tâm mắt sang ông cụ Niên, ông cụ Niên cũng đứng ra tỏ thái độ, thái độ có phần hèn mọn: “Linh Trang, Hàn Quân, trước kia đều do ông ngoại làm sai, ông ngoại nhận lỗi với các cháu.
Ông hi vọng các cháu sẽ không so đo hiềm khích lúc trước, các cháu hãy ở lại đây, từ nay về sau cùng nhau chung sống vui vẻ.
Còn mẹ cháu thì ông sẽ dạy bảo nó.
Đến khi gia đình các cháu đoàn viên rồi, ông ngoại mới an tâm đi được”
Linh Trang nhìn ông cụ Niên, không gặp một khoảng thời gian, ông cụ Niên đã già hơn rất nhiều.
Dáng vẻ khỏe mạnh xưa kia đã bị thay thế bởi sự tang thương.
Gương mặt vui vẻ của ông cũng biến thành đau buồn trầm lắng Trái tim của Linh Trang đã bị tan chảy bởi lời nhận lỗi thành kính của ông cụ Niên.
Cô quay đầu nhìn sang Chiến Hàn Quân, chớp ánh mắt cầu xin.
Như cô đang xin ý kiến của Chiến Hàn Quân: “Chồng ơi, khó lòng từ chối lời mời thật tình, nếu không chúng ta hãy ở lại đây đĩ?”
Sau khi Chiến Hàn Quân trầm tư thật lâu, rốt cuộc cũng gật đầu một cách nặng nề.
Điều này khiến hai ông cụ vui vẻ cực kỳ.
Chiến Bá Kiên lập tức sai người hầu: “Đi thu dọn thành Ái Nguyệt của tôi, từ hôm nay trở đi, tòa thành Ái Nguyệt sẽ được chuyển cho vị chủ nhân Linh Trang ở lại”
Linh Trang lắc đầu, bảo: “Ông nội, như vậy không được đâu.
Thành Ái Nguyệt là nhà của cả cuộc đời ông, cháu không thể nhận”
Chiến Bá Kiên cười nói: “Linh Trang, chuyện gì ông nội cũng chiều theo cháu được.
Duy nhất chuyện này, ông nội sẽ làm chủ.
Ông nội đã lớn tuổi rồi, ở một mình trong tòa thành lớn như vậy cũng thấy cô đơn chứ.
Cháu và Hàn Quân nhận nuôi nhiều đứa bé đến vậy, gia đình các cháu đông người, ở thành Ái Nguyệt là thích hợp nhất”
Chiến Hàn Quân biết tâm tư của ông nội, thành Ái Nguyệt cách xa vườn Hương Đỉnh, nếu ở đây thì Linh Trang và mẹ cô sẽ rất ít khi gắp nhau.
Hơn nữa, độ an toàn của thành Ái Nguyệt cũng rất cao, hệ thống quản lý các camera giám sát biệt thự Ngọc Bích cũng được đặt trong thành Ái Nguyệt.
Ông nội làm như vậy thứ nhất là để bảo vệ Linh Trang, thứ hai là ông hi vọng khi ông còn sống có thể thấy Linh Trang trở thành người quản lý đúng nghĩa của biệt thự Ngọc Bích.
“Vâng” Chiến Hàn Quân khẳng khái đồng ý.
Chu Mã và Tú Hòa thấy mọi người thân thiết với Linh Trang như thế, ánh mắt các cô có phần u tối.
Tú Hòa đẩy Chu Mã, gửi cho cô ta một ánh mắt chỉ hiểu mà không nói thành lời được.
Chu Mã bèn thở hổn hển đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang, tức nổ phổi mà chất vấn: “Chị Nghiêm, mặc dù vừa nãy chị đã cứu được cô Thiên An.
Nhưng mà chị không có tư cách nhận lời cảm ơn của mọi người”
Ông cụ Niên nổi giận nói: “Chu Mã, cô đang nói bậy bạ gì đấy?”
Chu Mã nói: “Thưa trưởng quan, có lẽ ông không biết, lần này cô Thiên An bị bệnh nặng cũng do cô ta chọc tức cô Thiên An.
Sáng hôm qua, cô Thiên An tình cờ gặp được cô ta ở cửa hàng, cô ta không chỉ mắng cô Thiên An mà còn đánh cô ấy nữa”
Ông cụ Niên và Chiến Bá Minh đều dời ánh mắt chất vấn sang Linh Trang.
Chiến Hàn Quân bảo vệ Linh Trang trong ngực mình, bước về phía trước, tức giận mắng Chu Mã: “Cô đừng đứng đây đâm bọc thóc chọc bị gạo.
Cút đi”
Chu Mã thấy Chiến Hàn Quân chán ghét không muốn nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta cần môi, nước mắt lại đong đầy trong hốc mắt.
Chiến Hàn Quân giải thích với ông cụ: “Ông ngoại, chuyện hôm qua không thể trách Linh Trang được.
Bởi vì mẹ đụng chạm Linh Trang trước”.