Ông cụ Niên mãi vẫn không nói gì.
Ông đau lòng cho con gái, nhưng cũng không dám tùy tiện ra mặt thay Dư Thiên An.
Làm Nghiêm Linh Trang mích lòng chỉ khiến mọi chuyện ngày càng âm ï.
Nhưng sự uất ức trong lòng ông vẫn biểu hiện trên mặt.
Nếu như Linh Trang không nói rõ với ông, trong lòng ông cụ Niên cũng rất băn khoăn.
Linh Trang đi đến trước mặt Chu Mã, giơ tay tát Chu Mã hai cái liền.
Tú Hòa vội vàng chạy tới, nói có ẩn ý: “Linh Trang, sao cô có thể ra tay đánh người ta chứ? Hôm qua cô đánh mẹ chồng của cô, chúng tôi đều nén giận.
Hôm nay cô không hỏi rõ trắng đen đã đánh Chu Mã.
Nếu chúng tôi còn không ngăn cô nữa, chẳng phải sau này cô sẽ…
Tú Hòa còn chưa nói xong, Linh Trang đã cho cô ta thêm một bạt tai.
Dư Sinh trợn trừng mắt.
Chiến Bá Kiên cũng không biết tại sao.
Linh Trang luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại trở nên bạo lực như vậy.
Ông cũng đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Linh Trang tức giận chỉ vào Tú Hòa và Chu Mã, nói: “Cũng bởi vì có loại người hèn hạ chuyên đi châm ngòi ly gián, đâm bị thóc chọc bị gạo như các cô cho nên quan hệ giữa tôi với mẹ chồng mới trở nên gay go đến mức không có thuốc chữa”
Cô quay người lại, lòng đầy căm phẫn nói với ông cụ Niên: “Ông ngoại nghe Chu Mã và cô Tú Hòa nói vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy cháu tội ác tày trời, đúng không?”
Ông cụ Niên xấu hố, bảo: “Chuyện này..”
“Chẳng lẽ bọn họ đang nói dối?” Ông cụ Niên phẫn nộ nhìn Chu Mã và Tú Hòa.
Linh Trang lắc đầu, khí thế dọa người, nói: “Những gì họ nói đều là sự thật”
Ông cụ Niên cũng rất buồn bực.
Nếu Nghiêm Linh Trang thật sự đánh Thiên An, vậy tại sao Nghiêm Linh Trang còn hùng hồn như thế?
Linh Trang nói tiếp: “Để cháu kể với mọi người về chuyện ngày hôm qua.”
“Mẹ chồng gặp cháu, ban đầu Mặc Hàn và Anh Nguyệt muốn kéo cháu đi để tránh mặt.
Nhưng mà mẹ chồng lại khiêu khích cháu, hỏi cháu là làm việc trái với lương tâm nên mới không dám gặp bà à”
Linh Trang kể hết chuyện Dư Thiên An mắng cô khắc chồng.
Nói xong, Linh Trang nhìn Chu Mã và Tú Hòa, hỏi: “Tôi có nói dối chỗ nào không?”
Chu Mã và Tú Hòa đều cúi đầu không nói lời nào.
Linh Trang lại hỏi ông cụ Niên: “Con gái của ông vì tốn thương cháu mà không tiếc nguyền rủa con ruột của mình.
Cháu biết bà ấy vốn dĩ không cố ý.
Nhưng điều này cũng.
chứng minh rằng trong quá trình trả thù cháu, bà ấy cũng sẽ vô ý tổn thương anh Quân!”
Ánh mắt của Linh Trang trở nên sắc bén, giọng điệu cũng trở nên lanh lảnh: “Cháu không cần biết là ai, chỉ cần làm tổn thương anh Quân, Nghiêm Linh Trang cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Ông cụ Niên nghiêm nghị thở dài.
Giờ phút này, ông đã thất vọng về Dư Thiên An đến mức không nói được gì.
Sau khi trả qua nhiều khổ cực như thế, sau khi nhà họ Nghiêm chia năm xẻ bảy, sau khi thân thể của Nghiêm Linh Trang bị thương nặng nề, ông cụ Niên vẫn cho rằng Dư Thiên An sẽ kiềm chế lại.
Nhưng ông không thể ngờ được, bà không chỉ không biết hối cải, ngược lại còn tệ hại hơn.
“Linh Trang, xin lỗi cháu.
Do ông không biết dạy con” Ông cụ Niên chán nản không thôi.
Ánh mắt sắc bén của Linh Trang quay sang Chu Mã và Tú Hòa, nói: “Ông ngoại không chỉ cần dạy dỗ con gái thật tốt, còn phải quét sạch những thứ dơ bẩn đi”
Cách làm người của Tú Hòa luôn là đạo trung dung, nghĩa là trong linh tước luyến và tước mã luyến thì cô ta chọn ủng hộ tước mã luyến.
Bà ta vốn cho rằng ủng hộ như thế thì chắc chẵn sẽ thành công, đối với bà ta đây chỉ là một lựa chọn không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng khi bà ta thấy ánh mắt sắc bén mà Dư Sinh nhìn bà ta, toàn bộ linh hồn của bà ta đều bị dọa run cầm cập.
Bà ta biết bà cô ta có thể sống vui vẻ sung sướng ở nhà họ Dư không phải vì được Dư Sinh yêu thương.
Chẳng qua là bà ta luôn ngoan ngoãn, biết nịnh nọt Dư Sinh mà thôi.
Nhưng bây giờ, thành quả mà bà 1a vất vả gầy dựng lại bị vài ba câu của Nghiêm Linh Trang phá hủy.
Thì ra Nghiêm Linh Trang mà bà ta nghĩ là không hề gai góc bắt đầu đối phó với người khác lại lợi hại đến thế.
Thì ra từ trước đến nay cô ấy tỏ vẻ yếu đuối vì khinh thường đấu đá với mọi người.
Khi cô ấy quyết định so đấu với bọn họ, bọn họ mới biết đẳng cấp của Nghiêm Linh Trang lại cao như thế.
Dư Sinh cắn răng phần nộ nói: “Tú Hòa, cô lại đây cho tôi.”
Sắc mặt Tú Hòa trắng bệch, run rẩy đi theo Dư Sinh vào trong..