Chu Mã thấy tình hình không đúng, vội vàng buông tay Chiến Hàn Quân.
Xoay người vội vã rời đi Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, không biết phải làm sao.
Anh chần chừ, đối với Linh Trang thì đây chính là biểu hiện có tật giật mình.
Linh Trang đen mặt, xoay người vào nhà.
Cánh cửa âm một tiếng đóng lại Tiếng động lớn vang lên, hoàn toàn thức tỉnh ý thức Chiến Hàn Quân.
Anh sờ lỗ mũi, vô cùng buồn bực.
Linh Trang làm sao đang êm đẹp lại tức giận với anh rồi?
“Linh Trang, mở cửa đi”
“Không mở.
Tối nay anh đi ngủ ở vườn Hương Đỉnh đi” Giọng nói Linh Trang thở phì phò truyền ra.
Chiến Hàn Quân ngơ ngác.
Chẳng lẽ là do anh ở lại vườn Hương Đỉnh quá lâu, chọc Linh Trang tức giận?
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Chiến Hàn Quân yếu ớt thở dài Không nghĩ tới có ngày anh vậy mà sẽ bị nàng dâu nhà mình cho ở ngoài cửa.
Cũng may anh hiểu rõ nhược điểm của Linh Trang, anh ra sức dỗ dành Linh Trang: “Em gái ngoan, em để cho anh vào đi.
Anh quỳ bàn phím cho em mà”
“Anh thích người ở vườn Hương Đỉnh, liền lăn đi ngủ ở vườn Hương Đỉnh đi”
“Anh thân thiết với người ở vườn Hương Đỉnh, bọn họ là người nhà có cùng quan hệ huyết thống với anh mà.
Nhưng mà, tâm can bảo bối của anh ở chỗ này, mạng cũng ở nơi đây.
Em mở cửa đi, anh muốn vào nhà”.
ngôn tình hay
Chiến Hàn Quân nói hết một bụng tâm sự, nhưng lúc này Linh Trang không hề cảm nhận được một chút thành ý nào.
Cô ấy chôn mặt vào gối ôm, thương tâm muốn chết khóc lên.
Chiến Hàn Quân nghe được tiếng khóc của Linh Trang, tinh thần hoảng lên Ra sức đập vào cánh cửa, hét lớn lên: “Linh Trang, mở cửa”
Hai cái miệng nhỏ xào xáo, rất nhanh người làm liền đem chuyện này kể tới tai ông cụ Chiến.
Ông cụ Chiến giống như nghe được chuyện gì kinh thiên động địa: “Cái gì? Linh Trang nhốt Hàn Quân ngoài cửa à?”
Ông cụ bối rối nói: “Linh Trang luôn luôn vô cùng khoan dung với Hàn Quân.
Làm sao lại nhốt Hàn Quân ở bên ngoài?”
Người làm nói: “Ông chủ, cậu Quân tối nay dùng cơm ở vườn Hương Đỉnh, lúc trở về cô chủ cũng không cho cậu chủ vào nhà”
Còn có nhiều chuyện, người làm không dám khua môi múa mép.
Ông cụ nói: “Tôi đi xem một chút”
Ông cụ Chiến đi tới tiền viện, liền thấy gương mặt Chiến Hàn Quân thất thần dựa vào trên tường, thấy ông cụ, trên gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hiện lên dáng vẻ nhờ giúp đỡ tựa như cười khổ.
“Phạm sai lầm rồi?” Ông cụ Chiến chắp tay sau lưng lắc lư đi tới.
“Ông, ông đừng chọc cháu mà.
Ông không phải tự xưng là mình sống nhiều năm như vậy, ăn cơm so với cháu đi đường còn nhiều hơn sao? Vậy ông cho tôn nhỉ biện pháp gì đi, làm sao mới có thể làm cho Linh Trang mở cửa ra”
“Cháu phạm lỗi gì rồi?” Ông cụ hỏi.
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: “Cháu đi vườn Hương Đỉnh.
Trở lại Linh Trang liền chặn cháu ngoài cửa”
Ông cụ Chiến mở to mắt..
Linh Trang làm sao sẽ có chút chuyện bé xé ra to vậy được?
Nhưng mà ông cụ vẫn là hết sức nói tốt cho Linh Trang.
“Hàn Quân, mấy ngày nay cháu luôn không có việc gì liền chạy tới vườn Hương Đỉnh, một lần chính là hơn nửa ngày.
Đại khái là Linh Trang cảm thấy là cháu lạnh nhạt cô bé, ngày mai cháu ở bên chăm sóc cho cô ấy một chút”
Chiến Hàn Quân nghỉ hoặc: Anh đi vườn Hương Đỉnh không phải chỉ là một lát thôi sao?
Ông cụ Chiến thấy tinh thần Chiến Hàn Quân hoảng hốt, đau lòng hết sức.
Khoảng thời gian này, Chiến Hàn Quân quá mệt mỏi.
Nét mệt mỏi hiện rõ ở trên mặt, ánh mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ đờ đẫn làm ông cụ đau lòng, Ông cụ nói với Linh Trang trong phòng: “Linh Trang, ông đưa anh Quân của cháu đi Tối hôm nay ông giúp cháu giáo huấn tên nhóc này thật tốt”
Giọng nói tức giận của Linh Trang truyền tới: “Kêu anh ta viết bản kiểm điểm ngàn chữ cho cháu.
Nếu không viết xong cũng đừng quay về đây”.