Chiến Hàn Quân lẩm bấm: “Chuyện này còn cần hỏi sao?”
Ông cụ trong lòng đã rõ như gương soi, nhưng ông chỉ muốn trực tiếp nghe đôi trẻ nói.
Một là để điều chỉnh bầu không khí, hai là ông muốn Dư Thiên An hiểu rằng tình cảm của đôi trẻ này vô cùng kiên cố, để bà có thể từ bỏ cái suy nghĩ ngớ ngẩn về việc phá hủy tình cảm của họ.
Chiến Hàn Quân không nói, ông liền chuyển sự chú ý của ông sang Nghiêm Linh Trang đơn thuần trong sáng.
Linh Trang nở nụ cười quyến rũ: “Hình như là anh Hàn Quân làm lành với cháu trước.”
Khi Dư Thiên An và Chu Mã nghe thấy câu trả lời này, họ đều rất khó chịu.
Vốn tưởng rằng Chiến Hàn Quân cuổi cùng cũng trở nên cứng rắn hơn rồi, sẽ không coi Nghiêm Linh Trang ra gì, khiến cho cô từ nay sẽ không thế kiêu ngạo được nữa.
€ó ai nghĩ đến, lại chính là Chiến Hàn Quân đi cầu xin hòa giải.
Dư Thiên An đột nhiên cảm thấy con trai mình hơi vô dụng.
Ngay khi bà nảy ra ý nghĩ này, đã nghe thấy ông cụ Chiến hết lời khen ngợi Chiến Hàn Quân: “Ôi, Hàn Quân của ông ở bên ngoài hô mưa gọi gió, khiến người khác nể sợ.
Ai ngờ rằng về nhà lại sợ phụ nữ”
Đồng tử của Chiến Hàn Quân lập tức tỏa ra ánh nhìn lạnh lùng, làm mình làm mẩy sửa lại lại câu nói của ông cụ Chiến: “Cháu không phải là sợ phụ nữ, cháu chỉ sợ vợ mình”
Linh Trang ngượng ngùng nói: “Anh sợ em gì chứ?”
Nghe cứ như cô là một con hổ cái.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, giọng nói thấp hơn vài phần: “Anh sợ rãng em sẽ tức giận, sợ em sẽ không vui, răng sức khỏe của em không tốt…càng sợ em sẽ không để ý đến anh nữa”
Ông cụ Chiến cười khúc khích: “Nổ da gà quá cơ”
Dư Thiên An và Chu Mã đột nhiên cảm thấy như bị rơi vào hố băng.
Trong thế giới của Chiến Hàn Quân, chỉ có Nghiêm Linh Trang là người anh yêu nhất.
Dư Thiên An chẳng còn tâm trạng nào mà ăn nữa, chua chát nói: “Hàn Quân, con là đàn ông, nên chí hướng bốn phương, đánh đông dẹp bắc.
Con không nên mắc kẹt trong nhi nữ tình trường tầm thường này”
Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ, mẹ không hiểu điều đó đâu.
Đàn ông bình thường đánh cả thiên hạ rồi mới có được người đẹp.
Nhưng con may mãn sẵn, có người đẹp trước rồi mới xây dựng sự nghiệp.
Rất chỉ là bình thường”
Nghiêm Linh Trang nói: “Nói linh tinh”
Ông cụ Chiến nói vài lời công bằng cho Chiến Hàn Quân: “Thiên An, Hàn Quân là đứa trẻ có năng lực nhất mà ta từng thấy.
Khi nó vẫn còn là một thiếu niên, vì để mang lại cho Linh Trang một cuộc sống sung túc, nó đã lao vào bắt đầu sự nghiệp kinh doanh.
Tập đoàn Á Châu của nó bây giờ là một trong những công ty hàng đầu tại Hà Nội, thậm chí là trên toàn thế giới.
Nếu như không phải do những người trong gia đình liên lụy, tập đoán Á Châu của nó còn có thể phát triển hơn nữa”.
Dư Thiên An nghẹn ngào không nói nên lời Theo quan điểm của bà, Nghiêm Linh Trang là trở ngại lớn nhất cho sự phát triển của.
Chiến Hàn Quân.
Tuy nhiên, ông cụ lại cho rằng bản thân bà mới chính là vật cản cho sự phát triển sự nghiệp của Chiến Hàn Quân.
Bà đột nhiên cảm thấy hơi nóng mặt “Mấy hôm nay cũng đã yên ổn hơn nhiều, đã đến lúc Hàn Quân phải đi làm rồi” Dư Thiên An không thể hiểu nổi tại sao Chiến Hàn Quân cứ mãi làm tổ ở nhà, làm những việc vô nghĩa như bóc tôm cho Nghiêm Linh Trang.
Ông cụ Chiến nghiêm nghị nói: “Con trai cô vừa mới chữa khỏi bệnh, cô đã bắt nó đi làm.
Nó đã mệt mỏi lâu như vậy rồi, không thể nghỉ ngơi mấy năm hay không?”
Dư Thiên An nói: “Bố, bố làm thế này sẽ làm hao mòn tinh thần của Hàn Quân”
Linh Trang giận dữ nhìn Dư Thiên An, vốn dĩ Chiến Hàn Quân xuất hiện chứng hoang tưởng đã khiến cô lo lắng, Dư Thiên An lại bắt anh phải đi làm vào lúc này.
Linh Trang kiên quyết từ chối: “Anh Hàn Quân là người lớn rồi Anh ấy có thể quyết định việc đi làm hay không.
Mẹ không cần phải lo lắng về chuyện đó”
Dư Thiên An ghét nhất tự do ngôn luận như Linh Trang.
Đây là một âm mưu nhăm chia rẽ tình cảm mẹ con của hai người họ.
Dư Thiên An nói với vẻ mặt ủ rũ: “Nghiêm Linh Trang, người lớn đang nói chuyện, đừng ngắt có mà ngắt lời”
Nghiêm Linh Trang: “..”
Chiến Hàn Quân đột nhiên nói: “Mẹ, Linh Trang nói đúng.
Con không phải là đứa trẻ lên ba nữa.
Con có quyền tự quyết định cuộc sống của mình.
Mẹ không cân quản con nữa”
Thấy lời nói của mình bị mọi người chống lại, Dư Thiên An nuốt nước bọt vào trong, biết mình thân cô thế cô, bất lực nói: “Nếu như con đã tự lập ra kế hoạch cho mình.
Thì đừng để tình yêu làm cho mờ mắt”
Ông cụ Chiến cố ý muốn kết thúc cuộc tranh cãi này và chuyển chủ đề sang việc khác: “Đúng rồi, Linh Trang, con gọi cho Anh Nguyệt cuộc điện thoại đi, nói răng ông nhớ nó quá, bảo nó mang Mặc Hàn về chơi mấy ngày”.