Anh Nguyệt nhìn thấy cô chạy lên chạy xuống, lo lắng hét lên: “Nghiêm Mặc Hàn, anh mau lên đây đi”
Nghiêm Mặc Hàn vẫn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách dưới tầng chơi điện thoại.
Nghe thấy giọng nói lo lắng, bất an của.
Anh Nguyệt, anh lập tức rời khỏi ghế sô pha chạy lên tầng.
Cửa phòng ngủ của Dư Thiên An bị khóa trái từ lúc nào không hay, Linh Trang làm tất cả mọi cách cũng không mở được cánh cửa ấy.
“Linh Trang, em đang làm gì thế?” Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
Anh Nguyệt tức giận nói: “Anh cả với Chu Mã làm chuyện yêu đương vụng trộm ở trong phòng”
Nghiêm Mặc Hàn nghe vậy, trong đầu bồng chốc nổ tung.
Linh Trang giống như một kẻ điên, thân hình gầy gò yếu ớt của cô đập mạnh vào cánh cửa hết lần này đến lần khác.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận quát: “Em đang làm gì vậy? Vì một tên cặn bã mà làm như vậy có đáng hay không?”
Trong lòng Linh Trang lúc này chỉ muốn nhanh chóng cứu Chiến Hàn Quân ra, trong mắt cô, Chiến Hàn Quân không phải là tên cặn bã.
Trong phòng.
Ý thức của Chiến Hàn Quân lúc này đã dần trở nên mơ hồ, càng đáng sợ hơn chính là, thuốc ái tình và loại thuốc đàn hương trong người anh đã có phản ứng với nhau, làm cho nhiệt độ cơ thế anh tăng cao, đầu óc choáng váng và buồn nôn.
Trong phòng.
Ý thức của Chiến Hàn Quân lúc này đã dần trở nên mơ hồ, càng đáng sợ hơn chính là, thuốc ái tình và loại thuốc đàn hương trong người anh đã có phản ứng với nhau, làm cho nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, đầu óc choáng váng và buồn nôn.
Nhưng mà đối mặt với khuôn mặt của Linh Trang, anh lại không có cách nào có thể kháng cự.
“Linh Trang.” Anh cất giọng nỉ non Chu Mã cắn răng, đưa bản thân mình tặng cho Chiến Hàn Quân.
Đáng tiếc, lúc cô vừa đưa cơ thể đến gần Chiến Hàn Quân, liền bị Chiến Hàn Quân đẩy ra: “Cút, cô không phải Linh Trang”
Chu Mã cắn răng: “Đúng vậy em không phải Linh Trang, nhưng mà em là Chu Mã, là người yêu anh mà”
Sau khi Chiến Hàn Quân bị tóc của Chu Mã chạm vào, anh liền ngã khụy xuống dưới đất.
Chu Mã nhào tới: “Anh Chiến, em yêu anh.
Xin lỗi, em yêu anh”
“Cút ra, cô tránh xa tôi ra..” Chiến Hàn Quân lặp lại lần nữa, khi túm được tóc của Chu Mã anh liền ném nó sang một bên.
Giờ phút này, anh còn giữ lại một phần lý trí.
Anh bắt buộc dùng biện pháp hung ác nhất đánh bại Chu Mã, nếu không anh thực sự rất có lỗi với Linh Trang.
Anh nghe thấy tiếng khóc của Linh Trang ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng của Nghiêm Mặc Hàn tức giận quát mắng.
Trong lòng anh lo lắng trăm lần, có lẽ cũng vì quá lo lắng, anh khó thở một chút liền bị thổ huyết.
“A a a a?” Chu Mã hoảng sợ: “Anh Chiến, anh bị làm sao thế này?”
Dư Thiên An đang nghỉ ngơi bỗng chốc cũng mở mắt ra, nhìn thấy Chiến Hàn Quân gục xuống dưới đất, bên cạnh miệng là vết máu đỏ thẫm.
Lập tức bị dọa sợ choáng váng.
“Chiến ơi, con à”
Cánh cửa bỗng nhiên bị đổ rầm xuống, phát ra âm thanh cực lớn.
Linh Trang nhìn thấy Chiến Hàn Quân trong miệng toàn máu là máu, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy liền khụy xuống đất Gô lảo đảo bước nhanh như bay đến, Chiến Hàn Quân giữ lấy khuôn mặt của Linh Trang, dùng toàn bộ sức lực của cơ thể nói ra bốn chữ: “Linh Trang, kiên cường”
Anh không biết bản thân có thể vượt qua cửa ải khó khan này hay không, lúc đó anh chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể trống rỗng.
Anh rất sợ, sợ rằng bản thân không qua khỏi, để lại Linh Trang một mình trên thế giới này, cô ấy nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng anh không biết rằng, Linh Trang hoàn toàn sợ hãi trước lời nói giống như di chúc này.
Linh Trang bỗng nhiên buông anh xuống, cắm mặt chạy ra ngoài Chiến Hàn Quân nhìn thấy phản ứng này.
của Linh Trang, mọi thứ trong mắt dân biến mất, sau đó rơi vào hôn mê sâu.
Chuyện ở vườn Hương Đỉnh đã kinh động tới biệt thự Ngọc Bích.
Ông cụ Chiến dùng tốc độ nhanh nhất đưa Chiến Hàn Quân đến trung tâm y tế Á Châu.
Sau đó..
Trong lúc Chiến Hàn Quân hôn mê bất tỉnh, dưới tình huống ấy Linh Trang cũng mất tích.
Ông cụ Chiến và bà Dư, ông cụ Nghiêm ba vị trưởng bối vô cùng tức giận, đau khổ tra hỏi lý do của thảm kịch ngày hôm nay.
Anh Nguyệt khóc đến thương tâm tê liệt, tố cáo tội ác của vườn Hương Đỉnh..