Lúc Linh Trang dùng bữa với bà Bác Danh và ông nội, nghe được hai ông bà trêu chọc Chiến Hàn Quân.
“Linh Trang, sau khi cháu ngã bệnh, Hàn Quân mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, còn lầm lì ít nói.
Vô cùng buồn chán” Ông nội nói.
“Còn hơn cả chán ấy chứ.
Nó chính là một con rối chỉ có xác chứ không có hồn, không cười không nói gì cả.
Đến gần nó liền cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn vài độ”
Bà Bác Danh nói: “Nó và Dư Thiên An cãi nhau đến mức không thể giải hòa được như vậy, trong lòng ất rất buồn phiền, không bị tự kỷ mới lạ đó.”
Linh Trang bị dọa đến mức làm rơi cả chén đũa trên tay: “Hả, lại tự kỷ sao?”
Lúc nhỏ Chiến Hàn Quân cũng từng mắc chứng tự kỷ.
Người thân, bạn bè nói cười vui vẻ trước mặt anh, nhưng anh luôn làm việc của mình không quan tâm đến ai, như thể anh và bọn họ là những người đang sống trong hai thế giới khác nhau.
May mà Bác Danh là một bác sĩ, nên có thể ứng phó rất tự nhiên: “Linh Trang, Hàn Quân của cháu vừa phát sinh tình trạng này cách đây không lâu.
Nếu cháu có thể tìm cách đưa nó ra khỏi thế giới cô đơn, bệnh này của nó sẽ được chữa khỏi mà không cần đến thuốc”
Linh Trang gật đầu: “Chỉ cần anh Quân có ‘thể khỏe lại, việc gì cháu cũng có thể làm được”
Sau đó, Linh Trang thay một chiếc áo sơ mi voan ren trẻ trung, và một chiếc váy ngắn cạp cao ngang hông, xỏ thêm đôi giày cao gót vào rồi lên đường.
Khi cô đến Á Châu, tìm được Chiến Hàn Quân tại sảnh chờ của nhà thuốc.
Anh ngồi trên băng ghế ở hàng ghế đầu, đang lướt điện thoại.
Linh Trang lén lút đi đến đứng bên cạnh anh.
Ánh mắt liếc trộm màn hình điện thoại của anh, hóa ra anh đang lướt xem ảnh của cô.
Trong điện thoại của anh lưu rất nhiều ảnh của cô, từ khi còn bé cho đến đến giờ, thật sự là nhiều như sao đêm.
Cô đã bị chấn động trước tài năng quản lý siêu việt này của anh, vì cô đã làm mất những bức ảnh lúc nhỏ của mình từ lâu rồi Nhận thấy có lẽ đã lâu rồi nhưng anh vẫn không phát hiện ra mình, cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh.
Thật không ngờ, anh chỉ dịch vào trong, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn cô.
Linh Trang không biết phải làm sao, đành duỗi chân ra chạm vào anh lần nữa, nhưng anh chỉ rụt chân lại một cách phòng thủ.
Linh Trang thở dài, con người này tính khí bên ngoài sao lại “tốt” như vậy?
Cuối cùng, cô chọn cách cứng rắn với anh.
Trực tiếp nhảy lên lưng anh, hai tay vòng lấy cổ Kết quả sau đó thật đáng buồn, Chiến Hàn Quân ngả vai qua, ném cô xuống đất.
Linh Trang cảm thấy mông mình đau nhói, cô la lên oai oái: “Aaa, đau chết em rồi.
Anh Quân, anh ném em”
Chiến Hàn Quân nhận ra Nghiêm Linh Trang, trố mắt đứng nhìn.
Sau đó liền vội vàng kéo cô đứng dậy, vùi vào lòng mình, đau lòng nói: “Bảo bối, sao em lại ở đây?”
“Em nhớ anh”
Chiến Hàn Quân kiểm tra tay chân giúp cô: “Em còn ngã ở đâu nữa không? Để anh xem xem?”
“Mông”
Chiến Hàn Quân: Linh Trang nín khóc rồi nở nụ cười: “Muốn kiểm tra không?”
Chiến Hàn Quân ngồi lại chỗ cũ với khuôn mặt tối sầm.
Linh Trang nhìn anh lại rơi vào trâm mặc, nhớ tới lời cảnh báo của bà Bác Danh, cô liền cố hết sức trêu chọc anh Cô ngân nga múa hát trước mặt anh, bài hát cô ngân là Bỉ ngạn hoa, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng tung bay, nhảy lên một cách uyển chuyển.
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn cô, sau đó nhìn khắp bốn phía liền thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn vợ mình, trong lòng đột nhiên mất thăng bằng, kéo Linh Trang vào lòng, nói: “Về nhà múa cho anh xem”
Linh Trang liền cười tươi như hoa..