Linh Trang nhận lấy một cách run rẩy, mở ra xem, hóa ra là đồ trang sức bãng canxedon do anh Quân làm cho cô.
Nó mang ý nghĩa là kết nghĩa phu thê.
Linh Trang nhìn Dư Thiên An, nước mắt cô chảy dài.
Sau đó, lao vào vào vòng tay của Dư Thiên An, kêu lên đầy xúc động: “Mẹ ơi.
Cảm ơn mẹ, cuối cùng mẹ cũng chấp nhận con rồi”
Dư Thiên An vỗ nhẹ vào lưng cô, nghẹn ngào nói: “Con bé ngốc.
Để có được sự chấp nhận của mẹ, con đường này của con thật không dễ dàng chút nào”
Trên lầu truyền đến tiếng nức nở của Dư Thiên An và Linh Trịnh, Bác Danh đứng trong phòng khách dưới lầu, ngẩn ngơ nhìn lên, lắp bắp nói: “Linh Trang nhà ta cuối cùng cũng vượt qua được những tháng ngày gian khổ rồi”
Ông cụ nói: “Không phải vậy sao? Thật không dễ dàng”
‘Vào bữa trưa, Linh Trang giục Dư Thiên An đi xuống lầu Ông cụ trêu Linh Trang: “Cháu không về nhà ăn tối, không sợ anh Quân nhà cháu tìm đến đây sao?”
Linh Trang như bừng tỉnh, khuôn mặt liền biến sắc, hoảng sợ nói: “Tiêu rồi.
Tiêu rồi”
Cô nhanh chóng lấy di động ra, vội vàng gọi điện cho Chiến Anh Nguyệt.
Điện thoại vừa được kết nối, Linh Trang liền dặn dò Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, nếu anh trai em gọi cho em để hỏi chị, thì em hãy nói với anh ấy răng em đang ở cùng chị nha”
Ở một diễn biến khác.
Anh Nguyệt nhìn tên đại ma vương đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình với khuôn mặt tối sầm, dựa trên tình chị em thân thiết nhiều năm của cô ấy và Linh Trang, Anh Nguyệt đương nhiên sẽ cố gắng đế che giấu lời nói của Linh Trang bằng mọi cách.
“Chị Linh Trang, chị chỉ đến thăm bà nội Bác Danh ở vườn hoa Vô Ưu thôi mà.
Sao chị không đưa em theo?” Anh Nguyệt ồm ồm hỏi Linh Trang hơi sững người: “Giọng nói của em sao vậy? Em bị cảm à?”
Anh Nguyệt thét lên: “Không có”
Linh Trang có chút bối rối: “Vậy em làm gì mà nói chuyện nghèn nghẹn thế kia?”
Anh Nguyệt nói thầm: “Chị đoán xem tại sao?”
Chiến Hàn Quân đưa tay ra, lườm Anh Nguyệt với ánh mắt sắc bén.
Anh Nguyệt nói với Linh Trang: “Chị tự giải quyết đi nhé!”, sau đó liên đưa điện thoại cho Chiến Hàn Quân.
Giọng nói trầm thấp và lạnh như băng của Chiến Hàn Quân truyền đến: “Nghiêm Linh Trang, bây giờ lá gan của em càng ngày càng lớn rồi.
Ở trước mặt anh nói dối không hề chớp mắt nhỉ?”
Linh Trang nuốt nước bọt, cuối cùng phải dứt khoát chơi trò may rủi thôi.
Đã sai lại càng thêm sai, nói: “Này, Anh Nguyệt, em đang nói gì vậy? Tín hiệu ở chỗ chị kém quá, em có nghe thấy không? A lô, chị cúp máy đây”
“Nghiêm Linh Trang, em dám”
Tút túi!
Điện thoại đã tắt, biểu tình của Linh Trang trông giống như ngày tận thế sắp đến.
Sau đó cô cũng không còn tâm trạng để ăn nữa, đứng dậy nói với bà nội Bác Danh và những người khác: “Cháu phải về nhà để nhận ội rồi.
Tạm biệt mọi người.”
Ông cụ nói đùa: “Dù sao thì cũng đã đắc tội đến anh Quân của cháu rồi.
Nhận lỗi sớm hay muộn gì cũng vậy thôi.
Cháu cùng ăn cơm với ông đi, ăn xong rồi đi cũng không muộn”
Bác Danh cũng nói: “Phải đó.
Hàn Quân chỉ là một con hổ giấy trước mặt cháu thôi.
Cháu chỉ cần dỗ dành nó vài câu nó sẽ không tức giận nữa”
Linh Trang nói: “Tức giận có hại cho sức khỏe của.
Cháu không muốn anh ấy tiếp tục giận dỗi nữa.
Cháu vẫn nên quay về thì hơn”
Sau đó Linh Trang rời đi với bộ dạng như hồn vía lên mây.
Dư Thiên An đuổi theo sau lưng cô rồi hét lên: “Linh Trang, lái xe từ từ thôi”
“Con biết rồi, mẹ”
Sau khi Linh Trang rời đi, Bác Danh nhìn một bàn lớn đầy thức ăn ngon, bà nói với ông cụ: “Vê sau không cần làm cơm cho Linh Trang nữa”
Ông cụ nói: “Tôi Dư Thiên An cười.
Linh Trang lén lén lút lút trở biệt thự Ngọc Bích, trực tiếp đi thẳng Phong Nguyệt Tiếu Trúc của Anh Nguyệt.
Chiến Hàn Quân, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đang ăn cơm, lúc Linh Trang đẩy cửa bước vào, Chiến Hàn Quân nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy tức giận.
“Còn biết về nhà sao?”
Linh Trang cười lả dả.
Lúng túng đứng chỗ cửa, đợi Chiến Hàn Quân dạy dỗ cô.
Nhưng khuôn mặt Chiến Hàn Quân vẫn xám ngoét, không thèm quan tâm đến cô.
Ban đầu cô nói dối cũng đủ khiến anh nén giận, nhưng không ngờ cuối cùng cô còn từ chối nghe điện thoại của anh..