Ngài Quân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mặc dù Nghiêm Mặc Hàn rất thương em gái, nhưng mà anh ta cũng rất hiểu tính khí của Chiến Hàn Quân.
Nếu như lúc này có ai đó ra vẻ ân cần với Linh Trang, chỉ sẽ kéo dài chiến tranh lạnh giữa Chiến Hàn Quân và Linh Trang thôi.
Nếu không có ai để ý tới Linh Trang, Linh Trang và Chiến Hàn Quân có chuyện khổ sở, thì cơn tức giận của Chiến Hàn Quân lớn tới đâu cũng sẽ tan thành mây khói.
Linh Trang chậm rãi từng bước đi đến chỗ Chiến Hàn Quân, sau đó đáng thương nói: “Em vẫn còn chưa ăn đâu”
Chiến Hàn Quân ngước mắt lên nhìn cô, lạnh lùng nói: “Bà nội Bác Danh không làm cơm cho em sao?”
Linh Trang đáng thương nói: “Có nấu.
Nhưng em không ăn”
Chiến Hàn Quân đứng lên đi tới bếp dọn cơm ra cho Linh Trang ăn.
Linh Trang mau chóng đi tới ngồi vào ghế ăn bên cạnh Chiến Hàn Quân, Nghiêm Mặc.
Hàn liền giơ ngón tay cái lên cho cô: “Diễn xuất đáng thương của em càng lúc càng lợi hại, sau này có thể giành được giải Oscar rồi”
Linh Trang quay đầu qua nhìn anh ta: “Anh im miệng cho em”
Khi Chiến Hàn Quân đi ra, nhìn thấy Linh Trang ngồi vào ghế ăn bên cạnh của mình, đáy mắt lộ ra một nụ cười bất lực em cơm đặt ở trước mặt cô, bản thân liền ngồi xuống bắt đầu ăn mà không nói lời nào.
Hiển nhiên, sự tức giận còn chưa hết.
Linh Trang nhìn về phía Chiến Hàn Quân, anh mặc kệ cô, khiến trong lòng cô rất không vui.
Cơm ăn cũng không ngon.
Cô lén vươn tay đi nắm lấy tay đang đặt trên bàn ăn của anh, nhưng mà Chiến Hàn Quân đã không chút khách khí gạt bỏ bàn tay nhỏ bé của Linh Trang ra.
Linh Trang kiên trì lại đi nắm lấy tay của anh.
Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm cô, giống như đôi mắt ngây thơ của cô bé mà nhìn cô.
Rõ ràng đã làm sai rồi, còn tỏ vẻ vô tội cho ai xem đây?
Chiến Hàn Quân tức giận hét lên: “Buông tay anh ra”
“Không buông” Linh Trang vô lại nói.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt mới biết hai người này nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, thì ra bọn họ đang đấu ngầm với nhau.
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Tại sao không nghe điện thoại của anh?”
Linh Trang ngụy nói: “Em không có không nghe điện thoại của anh..Anh cũng đâu có gọi điện thoại cho em?”
Chiến Hàn Quân giận dữ nhìn Linh Trang: “Em có bản lĩnh rồi?”
Linh Trang biết mình đã đuối lý, tránh đi mũi nhọn, nhẹ giọng nói: “Được rồi.
Em biết sai rồi.
Không phải em sợ anh sẽ mắng em sao? Cho nên không dám nghe điện thoại của anh”
Chiến Hàn Quân đén mặt: “Sức khỏe của em không tốt, anh kêu em dẫn Anh Nguyệt cũng là vì muốn tốt cho em”
Linh Trang nói: “Em biết.
Nhưng mà Anh Nguyệt đang mang thai.
Em sợ em ấy sau khi vất vả bôn ba đối với thai nhi không tốt…”
Anh Nguyệt liền lên tiếng: “Chị Linh Trang, bác sĩ nói thai nhi của em rất ổn định.
Em có thể chạy nhảy cũng có thể chăm sóc chị”
Linh Trang lén liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Anh Nguyệt liền im lặng.
Chiến Hàn Quân cảm thấy thái độ xin lỗi của Linh Trang qua loa, tránh nặng tìm nhẹ, khiến anh càng thêm tức giận.
Linh Trang chỉ đơn giản ôm anh và nhìn anh cười với đôi mắt ngây thơ liễm diễm.
“Anh Quân, đừng tức giận mà”
“Ngày mai em sẽ không đi nữa, mà ở nhà cùng anh”
“Em giặt quần áo và nấu cơm cho anh ăn thấy thế nào?
Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy hai người họ đang nịnh liền đập bàn, từ trong góc lấy ra cây chổi, đi về phía Linh Trang một cách khí thế hùng hổ.
“Ngài Chiến, cậu không nỡ giáo huấn em šy.
Để tôi giúp cậu giáo huấn tốt em ấy.
Nha đầu chết tiệt này ngày không có việc gì làm, chỉ biết nói dối?”
Nghiêm Linh trang sợ tới mức gào khóc lên: “Aaa, cứu mạng.
Sau này em sẽ không dám nữa”
Nghiêm Mặc Hàn giơ cây chổi lên, vung về phía Linh Trang..