Linh Trang cười nói: “Anh Quân không phải loại người như anh nói”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cái gì mà không phải chứ? Em xem em kìa, trên người không có trang sức nào ra hồn cả, đi ra ngoài ai mà tin em là người phụ nữ của cậu chủ Thủ Đô chứ?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Linh Trang quá đơn sơ…đột nhiên anh chìm vào trong sự hối lỗi.
Đó giờ anh luôn cảm thấy phụ nữ đẹp ở nội tâm nên vô tình phớt lờ đi trang sức của Linh Trang, còn Linh Trang cũng bị ảnh hưởng bởi lối sống tiết kiệm của nên cuộc sống cũng rất giản dị, Trước kia ở trại nhà họ Dư, đám ong bướm của Dư Sinh cũng bởi vì Linh Trang ăn mặc quá giản dị nên mới khinh thường cô.
“Linh Trang, một lát anh đưa em đi mua trang sức” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Nhà tư bản cuối cùng cũng chịu bỏ vốn rồi đấy”
Linh Trang liếc Nghiêm Mặc Hàn một cái: “Anh nhiều chuyện nhất đấy”
Sau đó cô quay lưng đi lên lâu và cầm cái thẻ ngân hàng xuống Nghiêm Mặc Hàn lại bắt đầu lầm bầm: “Linh Trang, em dùng thẻ của mình sao? Sao em ngốc thế, những lúc này phải để người đàn ông của em trả tiền chứ?”
Linh Trang cười nói: “Chiếc thẻ này chính là của anh Quân luôn để ở chỗ em đấy.
Nghiêm Mặc Hàn ngơ ngác.
Sau đó mới xấu hố quay qua nhìn Chiến Hàn Quân và không cam tâm hỏi: “Trong thẻ.
có bao nhiêu tiền?”
“Toàn bộ tài sản của tôi” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn một lần nữa lại trợn mắt ngạc nhiên.
Sau đó mới lén lén hỏi Linh Trang: “Chiếc thẻ này ngài Quân đưa cho em khi nào vậy?”
Linh Trang nói: “Trước khi bị hủy nhan sắc.
đã đưa cho em rồi, em cũng dùng tiền của anh Quân để phẫu thuật thẩm mỹ đấy!”
Nghiêm Mặc Hàn gật đầu và tâm phục khẩu phục nói: “Được rồi, là anh lấy lòng dạ tiểu nhân đo quân tử”
Một lúc sau, hai cặp vợ chồng Chiến Hàn Quân và Linh Trang, Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đã đi đến cửa hàng trang sức lớn nhất ở Thủ Đô.
Anh Nguyệt vừa nhìn thấy trang sức đã tỏ ý thích thú: “Linh Trang, bộ này đẹp lắm, bộ kia cũng rất đẹp”
Nghiêm Mặc Hàn chọn trang sức chỉ xem giá cả trên tấm bảng anh ta chọn món đắt nhất: “Nhân viên phục vụ, hãy mang món đồ tốt nhất và đắt nhất ra đây, em gái tôi không thiếu tiền”
Chiến Hàn Quân nhìn đống trang sức chói lóa ngay trước mắt mà cảm thấy những thứ này vẫn không thể xứng với khí chất xinh đẹp.
tuyệt trần của Linh Trang Cũng may Chiến Hàn Quân rất tôn trọng Linh Trang nên đã hỏi ý kiến cô: “Em có thích không?”
Linh Trang lắc lắc đầu nói: “Em không có hứng thú”
Chiến Hàn Quân hơi cảm thán, Linh Trang đã bị anh đồng hóa rồi, bây giờ tính cách của cô rất giản dị và không ham muốn vật chất.
“Em chọn mấy bộ trang sức mình thích để sử dụng trong đám cưới đi” Chiến Hàn Quân nói: “Còn lại mang về nhà để thường ngày đeo.
cũng được”
Linh Trang nhớ đến hai bộ trang sức bằng đá quý của Dư Thiên An tặng và thầm nghĩ nếu đeo chúng trong ngày đám cưới là thích hợp nhất nên nói: “Anh Quân, trang sức trong ngày đám cưới em đã chuẩn bị xong rồi”
Chiến Hàn Quân rất kinh ngạc: “Em chuẩn bị từ khi nào thế?”
Linh Trang nói: “Mẹ có tặng cho em trang sức gia truyền, khi đám cưới em muốn đeo nó”
Nghiêm Mặc Hàn nói lớn: “Nhà chúng ta làm gì có trang sức gia truyền nào chứ?”
Linh Trang sợ Nghiêm Mặc Hàn nói hớ hênh nên vội vàng giải thích: “Mẹ nói chỉ truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai”
Nghiêm Mặc Hàn đấm đấm vào lồng ngực: “Tạo sao anh không phải con gái chứ?
Anh bị lỗ mất rồi”
Linh Trang: “..
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày đám cưới anh hy vọng em sẽ đeo sợi dây chuyền kim cương”
So với những loại đá quý dễ vỡ khác thì Linh Trang cũng thích kim cương vĩnh hãng hơn nên nhanh chóng gật đầu: “Được”
Nhưng Linh Trang đó giờ không có hứng thú với trang sức nên chọn rất lâu vẫn chưa quyết định mua cái nào.
Chiến Hàn Quân nhìn đống trang sức trong cửa hàng: “Thế thì mua hết đi”
Linh Trang trợn mắt kinh ngạc.
Cách giải quyết vấn đề kiểu này rất phù hợp với phong cách của Chiến Hàn Quân.
Mỗi khi Chiến Hàn Quân có khó khăn trong việc đưa ra quyết định thì anh lại có một căn bệnh chính là sẽ mua hết toàn bộ mang về.
Nhưng đây là cửa hàng trang sức, nếu mua hết sẽ rất tốn kém đấy.
Chiến Hàn Quân đưa tay về phía Linh Trang: “Đưa thẻ cho anh”
Linh Trang giữ chặt lấy tấm thẻ: “Anh muốn mua cả cái cửa hàng trang sức này sao?”.