Vốn dĩ Chiến Hàn Quân đang bàn bạc với người khác về các chỉ tiết của việc cầu hôn vào đêm Thất Tịch, nhưng khi nghe âm thanh nghẹn ngào của Linh Trang liền lập tức xuống tầng để xe, và đi đến bệnh viện được xem là việc ưu tiên nhất.
“Linh Trang, Anh Nguyệt.
Chuyện gì thế?”
Chiến Hàn Quân vừa đẩy cửa xe bước xuống, Anh Nguyệt nhìn thấy liền nhào vào lồng ngực của anh, đau lòng mà khóc.
“Anh hai, hu hu hu hu!”
Chiến Hàn Quân hơi nhỏ mọn, chỉ có trời mới biết hiện tại anh chỉ muốn được ôm Linh Trang.
Trong ý nghĩ của Chiến Hàn Quân lại nghĩ muốn đẩy Anh Nguyệt ra, nhưng mà thấy Anh Nguyệt khóc đến đứt ruột đứt gan.
Chiến Hàn Quân chỉ đành đưa tay qua phía Linh Trang, Linh Trang lúc này đi đến trước mặt của anh.
Anh vội đưa tay giúp cô lau nước mặt, dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nào?”
Linh Trang cực kỳ thương xót giải thích: “Bác sĩ nói đứa nhỏ là có thể là sẽ có bệnh.
Hu hu, anh Quân giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chiến Hàn Quân nhìn qua bệnh viện tư nhân trước mắt nói: “Đi đến bệnh viện Á Châu kiểm tra lại”
Như thế là Chiến Hàn Quân, Linh Trang cùng với Anh Nguyệt đi đến bệnh viện Á Châu.
Dọc đường đi, Anh Nguyệt liên tục khẩn trương kéo lấy cánh tay của Chiến Hàn Quân, do căng thẳng mà nói chuyện thì giọng nói cũng bắt đầu có chút rung rung: “Anh hai nếu đứa bé thật sự có bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Chiến Hàn Quân nói: “Xóa sạch”
Anh Nguyệt thật sự không có khả năng chấp nhận được, hiện tại chỉ là bước đầu kiểm tra lại lòi ra đứa bé có chuyện, cô ấy lại cảm thấy cứ như là ngày tận thế t‹ Nếu như đứa bé thực sự có bệnh, về sau khi đã sinh ra thường xuyên mắc bệnh.
Vậy Anh Nguyệt còn sẽ có cuộc sống bình yên không?”
Cho nên đó cũng là lý do quyết định đau dài không bằng đau ngắn của Chiến Hàn Quân.
Đi đến bệnh viện Á Châu, Anh Nguyệt tựa như khúc gỗ bị Chiến Hàn Quân giám sát vào phòng khám.
Đợi trong lúc bác sĩ kiểm tra cho Anh Nguyệt, Linh Trang cũng ở bên trong theo, mà Chiến Hàn Quân một thư sinh ngồi trước hàng ghế dài trước phòng khám mà đợi.
Lúc này thì Mặc Hàn cũng nhận được thông tin, vô cùng khẩn cấp chạy đến dò hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Chiến Hàn Quân nhìn Mặc Hàn, chăm chú nói: “Con của anh khi kiểm tra ra có thể là có bệnh.
Cho nên anh phải chuẩn bị tâm lý, có thể đứa bé sẽ được bỏ.”
Mặc Hàn nghe thế trực tiếp ngốc ra Sau đó là nắm lấy đầu tóc mà ngồi trên mặt đất.
Cổ họng nuốt lấy nghẹn mà gặng hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Chiến Hàn Quân nổi giận nói: “Đứng lên, vào lúc này anh càng nên tỏ ra là một người đàn ông gánh lấy trách nhiệm, anh cũng gục ngã vậy ai sẽ là chỗ dựa cho Anh Nguyệt?”
Mặc Hàn lảo đảo đứng lên, hai mắt đầy nước mắt nói: “Đứa bé làm sao lại có bệnh chứ?”
Linh Trang có lẽ là nghe được âm thanh đau thương của Mặc Hàn, nên từ bên trong phòng đi ra.
Mặc Hàn lập tức kích động, hai tay lay hai bên vai của Linh Trang: “Linh Trang, bác sĩ nói như thế nào?”
Chiến Hàn Quân đẩy Mặc Hàn ra, ôm lấy Linh Trang vào trong lòng, hơi tức giận nói: “Linh Trang làm sao biết được, anh cứ ngoan ngoãn mà ngồi chờ kết quả đi”
Mặc Hàn lại buồn bực sầu não ngồi trên ghế đợi trước cửa phòng khám.
Linh Trang bị nhiều hoảng sợ nên trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân cưng chiều nói: “Linh Trang, có anh ở đây”
Những lời này cũng giống như liều thuốc an thần, vẻ mặt khẩn trương của cô dần dịu lại.
Chiến Hàn Quân dùng ngón tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
An ủi dỗ dành nói: “Đừng khóc nữa, sẽ không có chuyện gì đâu”
Linh Trang gật đầu: “Dạ”
Rất nhanh, cánh cửa phòng khám được mở ra.
Bác sĩ đi đến nói với Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, trái tim bên trái giờ vang vọng tiếng đập rất mạnh, nếu loại tình huống này sẽ là việc bình thường, đứa bé ở giai đoạn sau sẽ trưởng thành hoàn toàn.
Tôi đề nghị sau một khoảng thời gian cứ đến kiểm tra lại”
Chiến Hàn Quân gật đầu..