Linh Trang nhảy từ trên giường xuống, giống như chiếc tên rời cung kéo Chiến Hàn Quân lại.
Đau khổ cầu xin nói: “Anh Quân, anh không được phép đi”
Chiến Hàn Quân quay người lại nhìn cô từ trên cao xuống.
“Em vậy mà lại vì một người làm tổn thương em, đối nghịch với anh Quân.
Em thật là..”
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức không biết phải nói gì.
Linh Trang vòng tay qua eo anh vội vàng dỗ dành: “Anh Quân, anh nghe em nói xong đã, có được không?”
Chiến Hàn Quân bất lực nói: “Nói đi”
“Bà ấy đã biết mình sai rồi.
Hơn nữa bà ấy cũng biết hối cải để làm một người mới”
Linh Trang nhìn vào ánh mắt thờ ơ của Chiến Hàn Quân và nói thêm: “Anh Quân, anh tin em đi”
Thế nhưng lòng tin của Chiến Hàn Quân đối với Dư Thiên An sớm đã biến mất.
Nghĩ đến những gì bà đã làm với anh, anh không còn cách nào khác tạo ra cảm giác tin tưởng đối với Dư Thiên An.
Linh Trang buông anh ra, hấp tấp vội vàng chạy đến tủ sắt lấy ra hai hộp trang sức.
“Anh nhìn xem, đây là quà của bà ấy tặng cho em” Linh Trang vui mừng nói.
Chiến Hàn Quân tự cười chế giễu: “Xem ra là anh đã không dạy dỗ em tốt.
Vậy mà chỉ cần một món quà ít ỏi là có thể mua được lòng tin của em”
Linh Trang nói: “Anh xem trước đi đã rồi nói.
Cô ấy mở hộp và lấy ra chiếc vòng cổ của tổ tiên mà Dư Thiên An đã tặng cho cô ấy: “Anh xem?”
Chiến Hàn Quân nhìn sợi dây chuyền phỉ thúy kia, trong con ngươi lộ ra vẻ thất vọng với Linh Trang.
“Em chính là rung động trước cái thứ rẻ tiền này của bà ấy à?”
Linh Trang: “..”
“Món đồ này không phải rẻ tiền đâu”
“Nếu như em thích, anh Quân sẽ mua toàn bộ những sợi dây chuyền làm bảng phỉ thúy ở tất cả các cửa hàng trong thủ đô Hà Nội.
Em đem sợi dây này trả lại cho bà ấy” Nói xong thò tay vào muốn lấy chiếc vòng cổ làm bằng phỉ thúy.
Linh Trang nhân cơ hội dùng sức ấn sợi dây chuyền vào người, không cho Chiến Hàn Quân giật lấy.
Linh Trang giải thích nói: “Anh Quân, chiếc vòng cổ này quý không phải vì giá cả đắt, mà là do nó có lai lịch không tưởng”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc, suy nghĩ kĩ lại cũng thấy do chính mình làm chuyện bé xé ra to, Linh Trang cũng không phải là người ham của cải vật chất, làm sao có thể bị sợi dây chuyền phỉ thúy ấy mua được nhân tâm của cô.
“Em nói đi” Anh ấy quay trở về phòng rồi ngồi xuống.
Linh Trang nâng niu sợi dây chuyền phỉ thúy nói: “Đây là do bà cố để lại cho bà ngoại, sau đó bà ngoại truyền lại cho mẹ anh và bây giờ bà ấy truyền lại cho em”
Chiến Hàn Quân cần môi: “Là vật gia truyền?”
Linh Trang gật đầu: “Đúng thế.
Mẹ nói, sợi dây chuyền phỉ thúy này chỉ truyền lại cho con gái trong nhà.
Nhưng bà ấy không có con gái, liền đem nó truyền lại cho em”
Chiến Hàn Quân nói: “Bà ấy nói những lời này em cũng tin?”
Linh Trang gật đầu: “Tin chứ”
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên rơi vào trạng thái trầm mặc.
Nói thắng ra Linh Trang đơn thuần, dễ bị lừa như vậy, thà rằng cô ấy mong mẹ con họ hòa giải.
Khao khát được mẹ chồng đồng ý, ý nghĩ này quá mạnh mẽ nên Dư Thiên An chỉ cần tỏ ra tử tế một chút là có thể lấy lại được lòng tin của cô.
“Linh Trang, lại đây”
Linh Trang chậm rãi bước tới, Chiến Hàn Quân kéo cô ngồi vào trong lòng.
“Linh Trang, em đừng suy nghĩ đến cảm nhận của anh.
Anh đã chuẩn bị tâm lý đế cả cuộc đời này không gặp lại bà ấy.
Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý để bị hàng nghìn người chỉ trích.
Chỉ cần em khỏe mạnh, anh sẽ cảm thấy những gì mình làm tất cả đều xứng đáng.
“
Hốc mắt Linh Trang đỏ bừng: “Anh Quân, em không muốn anh bị người ngoài chỉ trích.
Em không muốn anh mất đi tình mẹ.
Càng.
không muốn anh sống trong cảm giác tội lỗi.
“
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, em đừng ngốc nghếch nữa.
Trăng trên trời không thể đảm bảo ngày nào cũng là trăng tròn.”
Linh Trang nói: “Anh Quân, anh tin em đi Mẹ thật sự đã thay đối thành một người mới.
Sợi dây chuyền phỉ thúy bà ấy đưa cho em thực chất là để nhận em là con gái.” Chiến Hàn Quân nghĩ Linh Trang thật là ngốc nghếch đến đáng yêu.
“Bên trong cái hộp ấy vẫn còn thứ khác, là cái gì vậy?”
Linh Trang cầm theo cái hộp mỉm cười mang ra: “Anh mau mở ra xem thử xem”
Chiến Hàn Quân mở hộp ra và thấy nó đang nằm.
bên trong là sợi dây chuyền làm bằng ngọc tỷ mà anh làm cho Linh Trang.
Niềm vui mất đi rồi lấy lại được khiến anh mỉm cười vui sướng..