Tòa thành Ái Nguyệt.
Linh Trang thấp thỏm bất an chờ Chiến Hàn Quân trở lại.
Cũng không biết anh ấy cầm dây chuyền đi ra ngoài đến tột cùng là dụng ý gì Sau khi Chiến Hàn Quân trở lại, Linh Trang liền ân cần chạy tới cửa nghênh đón anh: “Hoan nghênh đến chơi” Còn đặc biệt quan tâm mà cởi áo khoác của anh xuống cho anh.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên ghế sa lon, cô lại bắt đầu vì anh ta mà bóp vai đấm lưng.
Mặc dù nhìn Chiến Hàn Quân là một người mặt liệt không có xíu biếu tình nào nhưng thật ra thì lúc này tâm tình anh tốt vô cùng.
Anh cầm dây chuyền đi đến chỗ ông cụ Niên chứng thực.
Biết được cái dây chuyền mẹ đưa cho Linh Trang quả thật chính là dây chuyên tổ truyền của nhà họ Dư.
Những đè nén trong lòng của anh mấy này nay bỗng chốc trở nên tươi sáng hơn.
Anh biết, thật ra anh cũng rất khát vọng việc mẹ từ con hiếu, gia hòa vạn sự hưng* Trước kia không dám hy vọng xa vời.
Nhưng mà hiện tại dưới sự cố gắng của Linh Trang anh cũng mơ hồ có chút mong đợi.
(gia hòa vạn sự hưng: nhà hòa thuận thì chuyện gì cũng tốt đẹp.) Mong đợi một nhà bọn có thể hòa hợp ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm.
Ngồi chung một chỗ cùng nhau tán gẫu một chút.
Giống như hàng ngàn hàng vạn gia đình khác vậy, hạnh phúc mỹ mãn.
Linh Trang thấy anh không nói lời nào, lại không rõ anh có sinh khí với cô hay không.
Vì thế thận trọng hỏi: “Anh Hàn Quân, chuyện dây chuyền sao rồi?”
Chiến Hàn Quân lấy sợi dây chuyền từ trong ngực ra đưa cho Linh Trang.
Linh Trang tung tăng nhận lấy nó, coi nó như bảo bối mà bỏ vào bên trong hộp trang sức.
Sau đó cất luôn hộp trang sức lên trên lầu.
Chờ đến lúc cô bước xuống Chiến Hàn Quân còn trêu ghẹo cô: “Trước kia Hàn Quân anh luôn cảm thấy cô gái quá vật chất hóa cũng không tốt.
Cho nên anh vẫn luôn áp chế sở thích ở phương diện này của em.
Bây giờ anh hối hận rồi.
Em nhìn em một chút xem đi, một món đồ trang sức bị hỏng như vậy cũng xem như bảo bối.”
Linh Trang cười nói: “Cũng không phải món trang sức nào em cũng coi nó như bảo bối.
Là bộ trang sức này đặt biệt khiến cho em cực kỳ yêu thích mà thôi”
Chiến Hàn Quân liền bắt đầu ghen lên: “Đây là món đồ trang sức mà em thích nhất sao?”
Linh Trang nhanh chóng gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy đáy mắt Chiến Hàn Quân chợt sáng lên tia sáng đầy nguy hiểm.
Vội vàng đổi lời nói: “Dĩ nhiên không phải, thứ em thích nhất là dây chuyền kết tóc mà anh Hàn Quân đưa hề Chiến Hàn Quân cực kỳ hài lòng với đáp án này của cô.
Anh vươn tay về phía cô nói: “Tới đây, để anh Hàn Quân ôm em một cái.”
Linh Trang ngồi ở bên cạnh anh.
Anh xoa đầu cô, đem đầu cô áp vào trong lông ngực liền nhảm mắt dưỡng thần.
Linh Trang cũng không biết anh ấy muốn ôm bao lâu, cô chỉ cảm thấy anh trầm mặc như vậy, có chút khác với thường ngày.
“Linh Trang, em làm như thế nào để hòa hợp với bà ấy?” Hồi lâu sau, giọng nói ngập ngừng của Chiến Hàn Quân vang lên, anh hỏi.
Linh Trang suy nghĩ một chút nói: “Ban đầu, bọn em ở với nhau rất đề phòng đối phương.
Nhưng vẫn là do mẹ đã lấy hết dũng khí nói xin lỗi với em.
Mẹ nói mẹ thật sự rất xin lỗi em.
Em nói em cũng muốn nói xin lỗi với bà ấy.
Bây giờ em với bà ấy giống như hai người bạn cùng thế hệ vậy, không có gì giấu nhau cả.
Thỉnh thoảng còn có thể đùa giốn một chút”
“Cùng nhau nói những chuyện gì?” Chiến Hàn Quân tò mò hỏi.
.
Truyện Xuyên Không
Linh Trang nói: “Mẹ biết bọn mình sắp kết hôn rồi.
bà ấy rất vui vẻ.
bà ấy chúc bọn mình đầu bạc răng long, sức khỏe thuận lợi”
Chiến Hàn Quân đem gương mặt tuấn tú của mình chôn vào trong hõm vai của Linh Trang.
Trong chớp mắt kia ánh mắt vô hình dâng lên một tầng hơi ẩm không thế kìm nén được.
Linh Trang tiếp tục nói: “Anh Hàn Quân, bà nội Bác Danh nói, trước kia tính khí của mẹ cực kỳ nóng nảy, tính cách cố chấp thật ra đều có liên quan đến những ba thảm mà bà ấy từng trãi qua.
Bà ấy bị nhốt trong cung điện dưới lòng đất tâm tình đều bị đè nén, sau đó lại bị nhốt trong Điện Quân Tình phải chịu nổi khổ da thịt.
Cộng thêm việc hiện tại bà ấy đang trải qua thời kỳ mãn kinh, thân thể kích thích bài tiết hocmone mất cân bằng cực kỳ nghiêm trọng.
Nói tới nói lui thì bà ấy cũng là một người có số khổ.
Anh hãy tha thứ cho bà ấy đi được không”
Chiến Hàn Quân không lên tiếng.
Trong lòng mơ hồ dâng lên từng trận quặng thắt.
Đối với mẹ mình anh chính là hận rèn sắt không thành thép.
Nhưng mà đến khi anh nghe người khác kể lại những chuyện mà mẹ từng trãi qua, đáy lòng anh cũng sẽ đau sót.
“Anh Hàn Quân, anh vẫn chưa thấy những thay đổi hiện tại cuả mẹ.
Mẹ ở nhà đều có bà nội Bác Danh chú tâm chiếu cố khiến cho tinh thần càng lúc càng trở nên ổn định hơn.
Hơn nữa rõ ràng tình trạng bị teo cơ cũng dần phục hồi, cả người đều toát ra khí chất cao quý, hơn nữa còn có thể từ trong ánh mắt bà nhìn thấy được ánh sáng.”
Linh Trang thận trọng đề nghị: “Nếu không, ngày mai chúng †a đi gặp bà ấy một chút nha?”
Chiến Hàn Quân lắc đầu nói: Anh không đi”
Mở mắt ra, anh thấy trong ánh mắt Linh Trang lộ ra dáng vẻ mất mát.
Chiến Hàn Quân nâng gò má cô lên, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Kế đó lại cực kỳ thâm tình mà hôn lên môi cô.
Ôn nhu nói: “Linh Trang, nếu như em muốn đến vườn hoa Vô Ưu thì ngày mai chúng ta liền đi.
Hàn Quân anh không ngăn cả em.
Nhưng mà em phải đồng ý với anh, không nên nhẹ dạ quá mức mà tin tưởng bà ấy.
Còn nữa, nếu như ở bên đó muốn đi đâu thì lúc nào điện thoại di động đều phải để trong trạng thái dễ dàng gọi điện.
Thời điểm anh gọi điện thoại cho em em phải lập tức nghe máy”
Linh Trang dở khóc dở cười nói: “Anh chính là đang phòng bị bà ấy sao?”
Chiến Hàn Quân thống khổ nói: ‘Anh không thể tiếp tục để em phải mạo hiểm được”.