Mỗi một chữ đều là tác phẩm đẫm máu và nước mắt của Chiến Hàn Quân.
Mà những cánh hoa đào bay đầy trời, từ trên cao rơi xuống, bay lượn, đẹp như tiên cảnh.
Cuối cùng, ánh đèn màu đỏ tạo thành một hàng chữ bắt mắt.
“Nghiêm Linh Trang, gả cho anh, đời này không đổi, bảo vệ em không rời.
Chiến Hàn Quân!”
Hai trái tim lồng vào nhau bao bọc lấy tên của Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân, đẹp đế mỹ miều.
Chiến Hàn Quân nhếch mắt nhìn đồ ngốc.
Linh Trang bị kinh ngạc, véo nhẹ má cô, yêu thương hỏi: “Thích không?”
“Rất thích.
Em cực kỳ thích” Linh Trang nhảy nhót nói Chiến Hàn Quân cười đến tà mị: “Em thích ¡, cũng không uổng công sức anh làm Anh Nguyệt cảm động lắp bắp nói: “Đây có phải chính là câu chuyện tình yêu lãng mạn đến chết không rời trong truyền thuyết không?”
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay che miệng lại, chuyển đề tài: “Ngài Quân không hổ là ngài Quân.
Cầu hôn cũng hoành tráng như vậy.
Máy bay trực thăng cũng mang ra, làm trận mưa hoa đào.
Linh Trang, cô gả cho anh ấy đi”
Chị cả lén lút liếc mắt Dư Nhân, không thể làm gì thở dài.
Sau khi Dư Nhân nhìn thấy sự yêu thương của Chiến Hàn Quân đối với Linh Trang, nếu như còn không hết hi vọng, vậy chỉ có thể nói anh quá cố chấp quá bảo thủ.
Thực ra sau khi Dư Nhân nhìn thấy nghi thức cầu hôn đầy lãng mạn này, từ lúc ngài Quân căng thắng quỳ một chân xuống đất, đến khi hoa anh đào phấp phới đầy trời, còn có ánh đèn gửi gắm lời yêu thương bất diệt Dư Nhân có thể cảm nhận được sự quý trọng của Chiến Hàn Quân đối với Linh Trang.
Hơn nữa, anh rốt cục cũng nhìn rõ hiện thực.
Tình yêu của anh đối với Linh Trang, không bằng Chiến Hàn Quân sâu nặng đến không thể nào lay chuyển.
Một giây đó, trong lòng anh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Mà Linh Trang bị tâm ý của Chiến Hàn Quân làm cho chấn động.
Giờ khắc này trong lòng đang tràn đầy cảm động, cô căn bản không biết ngài Quân ẩn dấu lòng dạ hẹp hòi phúc hắc tâm cơ.
Giờ phút này từng góc nhỏ ở thủ đô, vô số dân chúng đều có thể ngước nhìn bầu trời trên biệt thự Ngọc Bích xuất hiện mộng cảnh mỹ miều.
Cái thư tình một đời không đổi, trận mưa hoa đào phấp phới.
Cũng làm cho mỗi người dân thủ đô cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi “Quá cảm động!”
“Bây giờ chính là xã hội coi trọng vật chất lại có thể tìm được tình yêu cả đời không đổi!”
Những bé gái nhỏ cũng bị tình huống như vậy làm cho chấn động.
Mấy người đàn ông cũng được cho bài học về sự yêu thương bá đạo mạnh mẽ của thái tử gia.
Hóa ra thái tử gia bên ngoài khí chất bên trong nhiều tiền lại trung thành với hôn nhân như vậy, mà những phàm phu tục tử như bọn họ có tư cách gì gây sóng gió hôn nhân?
Sau đó, trong đầu mọi người, tự nhiên muốn Chiến Hàn Quân và nghiêm Linh Trang trở thành một thể chặt chẽ không thể tách rời.
Cùng lúc đó, tại sân vận động của trung học thực nghiệp quốc tế Đế Hoàn Bọn học sinh nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp này, đều kích động đến hét lên: “Oa, thật là đẹp! Là mưa hoa? Cánh hoa đào?”
“Là Chiến Hàn Quân cầu hôn Nghiêm Linh “Trang? 0a, thật là lãng mạn? Lớn lên mình cũng phải tìm bạn trai như vậy?” Bọn học sinh hô lên.
Con cái của ngài Quân cũng nhìn lên bầu trời có tên của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, càng kích động đến hỏng luôn.
“Bố cầu hôn mẹ rồi” Bé An hoan hô “Quá tốt rồi.
Bố và mẹ phải tổ chức hôn lễ long trọng”
Mấy chị gái cũng nói: “Bố mẹ là người xứng đôi nhất trên đời.”
Bé Tùng nhìn cơn mưa hoa đào rực rỡ, tự nhủ: “Không nghĩ tới bố lạnh lùng khi theo đuổi mẹ lại rất độc đáo.
Cái kỹ năng tán gái này đúng là đại ca đỉnh cấp luôn.”
Chiến Quốc Việt vểnh môi cười nói: “Bây giờ anh rất lo lắng cho bố, khi mẹ trở về nếu biết rõ là việc cầu hôn có dụng tâm hiểm ác, mẹ sẽ tức giận, sẽ chiến tranh lạnh với bố, đến lúc đó chắc chắn bố sẽ hối hận xanh ruột”.