Chiến Quốc Việt mở cái tay nằm người cậu ra nói: “Nếu như có một ngày em gặp được cô gái mà mình thích.
Thì nhất định em cũng không thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy đâu”
Bé Tùng buồn bực nhìn Chiến Quốc Việt: “Vậy hiện tại chúng ta còn chưa có cô gái mà mình thích vậy đối xử với những cô gái khác ôn nhu một chút cũng có vấn đề sao?”
Bỗng nhiên lại lĩnh ngộ được cái gì vì thế hai mắt trợn tròn lên hô lớn: “A, chẳng lẽ trong lòng anh đã có hình bóng của con gái sao?
Mau nói cho em xem cô ấy là ai?”
Chiến Quốc Việt trừng mắt mình cậu yên lặng bước ra ngoài Bé Tùng còn quyệt miệng lấm bẩm nói “Anh là quỷ kiến sầu đầu thai sao? Cả ngày cứ mang theo cái bản mặt tê liệt đó đi qua đi làm làm gì cơ chứ? Nói nhiều hơn một chút cũng không chết người được.
Đừng quên mục đích mà mẹ cho anh đi học chính là hy vọng anh có thể kết giao thêm nhiều bạn bè hơn nữa!”
Trở lại phòng học.
Vậy mà lại phát hiện các chị đều vậy quanh bảo bối Thanh An.
Cũng không biết là đang thảo luận chuyện gì mà từng người từng người đều mang theo cảm giác ngẩng cao đầu.
Chiến Quốc Việt làm như không thấy mà thẳng thừng trở về vị trí của mình.
Bé Tùng thì đến tám chung cậu nghe thấy các chị nói: “Bé An, bé An, do em cố ý thi kém một chút để anh Diệp Phong thấy thành tích của em kém thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp dạy kèm cho em.
Như vậy em liền có thể gặp anh Diệp Phong hãng ngày đúng không?”
Bé Tùng cười hì hì xen vào nói: “Nam theo đuổi nữ thì nặng tựa núi, nữ theo đuổi nam thì cách lớp rèm sa.
Muốn theo đuổi anh Diệp Phong còn không phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay hay sao?”
Bé Tùng đi về phía bàn học của mình mở ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo lấp đầy các loại thư tình linh tinh.
Bé Tùng đem đống thư tình đưa cho bé An nói: “Cầm về học hỏi đi”
Bé An nói: “Thư tình đối với cái thể loại đàn ông thẳng thắng như Diệp Phong thì một chút cũng không có tác dụng” Sau đó bé An lại lấy ra một đống thư tình từ trong cặp sách nói: “Nhìn đi, những thứ này đều là do anh Diệp Phong trả lại đó”
Các chị xung quanh cũng mở ra xen một chút vậy mà lại phát hiện mỗi một bức thư tình đều bị “Giáo sư văn chương” dụng tâm sửa đổi.
Từ ngữ pháp cho đến cách chấm câu.
Anh Diệp Phong không chỉ có sửa lại thư tình còn viết thêm cả lời bình lên bên trên.
“Sách còn chưa đọc được mấy quyển đã học người khác viết thư tình.
Viết còn không đến nơi đến chốn khiến tôi đọc mà đau hết cả đầu”
Các chị trố mắt nhìn nhau.
Sau đó cảm thấy trong phòng học lẩn một đàn qua đen bay qua.
Chị cả thở dài nói: “Bây giờ muốn theo đuối đàn ông đều cần yêu cầu cao như vậy sao? Xem ra chúng ta còn phải học tập cho thật giỏi.”
Bé Tùng chế nhạo nói: “Tại sao phải chủ động đuổi đàn ông? Các chị không thể chờ đàn ông chủ động đuổi theo các chị sao? Em nói cho các chị biết thì theo số liệu phân tích thì đây chính là thời đại nam thừa nữ ít.
Cho nên các chị phải tin tưởng rằng cho dù phụ nữ có xấu đi chăng nữa thì đều sẽ có đàn ông thích họ.”
“Em đang chửi bọn chị đó sao?” Chị cả hai tay chống nạnh tức giận quát bé Tùng Bé Tùng quan sát các chị thật kỹ rồi chế nhạo nói: “Xấu xí thì ngược lại cũng không xấu xí.
Có điều cũng không thuộc cấp bậc để gọi là tiên nữ nhỏ bé.”
Bọn chị em gái trố mắt nhìn nhau bởi vì ở trong mắt các cô thì các cô đều là người có dung mạo xinh đẹp vóc người chính là bảo bối trời sinh cực kỳ nóng bỏng.
Kết quả ở trong mắt bé Tùng lại trở thành dung mạo xấu xí.
“Trên đời này những nàng tiên nhỏ chỉ có thể tìm được trong google và tik tok mà thôi Bé Tùng chẳng lẽ sau này cậu sẽ phải ôm tik †ok sống qua ngày hay sao?” Chị cả nhạo báng bé Tùng.
Bé Tùng phản bác: “Ai nói trong cuộc sống thật không có nàng tiên nhỏ bé cơ chứ?”
Sau đó lấy một tấm hình ra đưa tới trước mặt các chị nói: “Các chị nhìn xem đây chính là tiên nữ nhỏ bé trong lòng em”
Cô gái trong hình nhìn cũng sấp xỉ tuổi các cô.
Da thịt trắng như tuyết mặt mũi tươi sáng.
Vừa có nét gợi cảm lại vừa có nét thanh thuần.
“Đây không phải là mẹ của chúng ta hay sao?” Bởi vì đầu lưỡi của em gái mười ba đã từng đi làm phẫu thuật vá lại nên lúc nói chuyện có chút cà lăm.
Các chị sợ hãi than một tiếng: “Mẹ em thật sự rất xinh đẹp.”
Bé Tùng kiêu ngạo nói: “Sau này nếu em tìm vợ cũng phải tìm một người giống như mẹ em vậy.
Một người con gái vừa xinh đẹp lại hiểu rõ lòng người.”
Chị cả nói: “Người con gái giống như mẹ em trên thế giới này phải gọi là cực phẩm có thể ngàn năm mới tìm được một người như vậy.
Em đừng quá hy vọng nữa.”
Bé Tùng nói: “Gặp được là may mắn của em.
Không gặp thì em cũng không cưỡng cầu.
Dù sao em cũng không muốn kết hôn”.