Linh Trang biết rố phiền muộn yêu nhưng không thành của Thanh An, nhưng nhìn thấy việc theo đuổi mù quáng của Thanh An hết lần này tới lần khác, Linh Trang cũng cảm thấy lo lắng của Chiến Hàn Quân không phải là không có lý.
Linh Trang nắm tay Thanh An, tha thiết nói: “Thanh An, thích một người, chính là con phải trở nên tốt hơn vì người ấy.
Con đứng bên cạnh họ, không cần phải ngước nhìn họ.
Các Con tạo ra sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, như thế mới có thể vĩnh hãng được Thanh An gật đầu: “Mẹ, con biết rồi”
Linh Trang trở về nhà với một tâm trạng lo lắng không yên, Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha, ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại Trên màn hình điện thoại hiển thị một tin nhăn của giáo viên: “Anh Quân, mời anh đích thân đến trường học một chuyến.
Mẹ của bọn trẻ có lẽ vì còn quá trẻ nên có chút khó khăn khi trao đổi với chúng tôi”
Chiến Hàn Quân hơi sững người, xem ra Linh Trang- người rất khoan dung với chuyện thành tích học tập đã mâu thuẫn với quan niệm cấp tiến của cô giáo.
Cho nên cô giáo mới đổ nguyên nhân này cho việc Linh Trang còn quá trẻ?
Nhìn thấy Linh Trang bước vào phòng, Chiến Hàn Quân ngồi thẳng người, thong thả quan sát cô.
Linh Trang mặc một chiếc áo sơ mi ren cộc tay, váy dài đến đầu gối màu xanh lá cây, tóc dài xoăn nhẹ kết hợp với mái ngố, trông thật trẻ trung và xinh đẹp.
Thực sự không giống một người phụ nữ đã làm mẹ.
Linh Trang rõ ràng đang chột dạ, suýt chút nữa đã giật bản mình khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân “Ông xã?”
Chiến Hàn Quân giả vờ như không biết, hỏi thăm: “Em trao đổi với giáo viên thế nào rồi?”
Linh Trang không chút do dự nói: “Rất vui vẻ?
Chiến Hàn Quân liếc nhìn màn hình điện thoại, anh có thể cảm nhận được sự bất lực của giáo viên dù đã cách một màn hình.
“Nói những gì vậy?”
“Nói về tình hình học tập của các con thôi”
“Cô giáo nói thế nào?”
“Cô giáo nói bé Tùng và Thanh An làm bài rất tệ, bản thân bọn trẻ cũng bị về áp lực tâm lý.
Đề nghị phụ huynh động viên nhiều hơn, nếu có điều kiện cũng có thể làm giấy ngoại trú cho bọn trẻ, mời gia sư bên ngoài để bổ sung chương trình học cho chúng” Linh Trang đang nói những chuyện vô nghĩa một cách nghiêm túc.
Chiến Hàn Quân: “..”
Anh bất lực nhìn Nghiêm Linh Trang… Ba mẹ con nhà này diễn dịch phân đoạn tình cảm anh em và mẹ con sâu nặng thật xuất sắc.
“Vậy thì em nghĩ sao?” Chiến Hàn Quân hỏi một cách thăm dò.
Ánh mắt Linh Trang lấp lánh, nói: “Em cảm thấy rằng giáo viên là kiến trúc sư của tâm hồn con người.
Họ hiểu rõ học sinh của mình nhất, vì mọi người đều đưa ra đề xuất như vậy, vậy chúng ta phải tích cực hợp tác với giáo viên với tư cách là phụ huynh!”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừm.
Cũng có lý”
Nhưng trong lòng lại nghĩa em có mưu kế lợi hại, anh cũng có phương án ứng đối Linh Trang không ngờ Chiến Hàn Quân lại bị lừa dễ dàng như vậy, vui mừng không thôi: “Vậy ngày mai em sẽ xin giấy ngoại trú cho con”
“Ừm”
Linh Trang như trút được gánh nặng.
Tối đến, Linh Trang phát hiện có rất nhiều sách kỳ lạ trên tủ đầu giường- là Pinocchio.
Linh Trang nhớ Pinocchio nhân vật chính trong truyện, cậu bé có một chiếc mũi dài ra khi nói dối.
Cô liền không khỏi sờ lên chiếc mũi của mình…
Chiến Hàn Quân ngồi trên giường, nhàn nhạt nhìn bộ dạng quẫn bách của cô.
Lúc này, Linh Trang mới nhận ra rằng Chiến Hàn Quân đã biết việc cô nói dối.
“Em đến phòng đọc sách để đọc sách”
Linh Trang cầm cuốn truyện Pinocchio lên, sau đó liền đi ra ngoài Chiến Hàn Quân bật cười… cô gái này đang trừng phạt anh sao.
Ngoại trừ mấy hôm anh bị ốm, hai người không bao giờ ngủ phòng riêng.
Chiến Hàn Quân gọi cô lại, cúi đầu nói nhỏ: “Linh Trang, đừng nóng.
Lại đây”
Linh Trang xoay người lại, trách cứ mí cách yếu ớt: “Làm sao anh biết em nói dố Chiến Hàn Quân xuống giường, ôm Linh Trang đang nghẹn ngào lên giường.
Chọc ghẹo: “Giáo viên đã gửi tin nhắn cho anh”
Linh Trang trố mắt nhìn anh!.