Phong Mang nói: “Diệp Phong, bé An thích cậu biết bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết sao.
Cậu sao có thể đứng trước mặt cô ấy cùng với cô gái khác ước hẹn được cơ chứ?
Cậu làm như vậy không phải là đã phụ lòng của tổng giám đốc cùng với bà chủ sao?”
Thù này Diệp Phong vẫn còn nhớ.
Ngày đó anh cùng Tô Cẩm đi dạo cửa hàng tạp hóa, anh giống như loáng thoáng cảm giác được sự tồn tại của bé An nhưng ngước mắt nhìn chung quanh một lúc lâu cũng không có thấy bé An đầu.
Chẳng lẽ ngày đó.
Lúc anh cùng Tô Cẩm liếc mắt đưa tình thì bé An thật sự đang ở rất gần anh sao?
Diệp Phong vô cùng tự trách.
Thống khổ vò loạn tóc của mình áy náy nói: “Em không phải cố ý tổn thương bé An.
Chẳng qua là em cảm thấy bé An chỉ là một đứa trẻ.
Tuổi tác của em cũng không còn nhỏ nữa.
Em cũng khát vọng mình có thể giống như bố nuôi có thể tìm được một cô gái mà mình thích cùng mình thành gia lập nghiệp.
Hưởng thụ sự ấm áp của gia đình”
Diệp Phong quá mức thẳng thắn khiến cho Quan Minh Vũ cùng Phong Mang lộ vẻ xúc động.
Thật ra thì bọn họ đều là trẻ mồ côi thuở nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ.
Mặc dù được Chiến Hàn Quân thu nuôi ở bên người nhưng cái ký ức vị vứt bỏ kia sẽ đi theo bọn họ cả một đời.
Vì vậy khát vọng về tình yêu, dối với thành gia lập nghiệp vô cùng bài xích.
Mà Diệp Phong cũng không khao khác một mái nhà ấm áp.
Diệp Phong cự tuyệt bé An cũng là do anh có lý do không cách nào mở miệng nói ra được.
Thứ nhất anh vẫn còn coi bé An là con nít.
Còn có một cái lý do khác thì chính Diệp Phong cũng chưa từng dám suy xét kỹ càng.
Căng bản thì chính là anh chưa có can đảm tiếp nhận bé An.
Bởi vì tuổi tác của anh cùng bé An chênh lệch nhau quá nhiều.
Anh không dám hao hết nửa đời của mình để chờ đợi bé An lớn lên.
Anh sợ đến khi anh chờ đợi quá lâu bé An lại lần nữa vô tình vứt bỏ anh.
Quan Minh Vũ cùng Phong Mang dừng lại việc ở trách Diệp Phong.
Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không dám tùy tiện thay Diệp Phong làm chủ.
Bọn họ bảo Diệp Phong hãy chờ bé An nhưng mà lỡ đâu sự chờ đợi của Diệp Phong là một sự phí công vô ích chứ?
Khi đó Diệp Phong đã bước đến tuổi trung niên, sợ răng sẽ không có cách nào có khát vọng với tình yêu một lần nữa.
điều này đối với Diệp Phong mà nói chính là một sự tàn nhẫn không có cách nào so sánh được.
“Em muốn gặp bé An một lần” Diệp Phong thống khổ nói.
Quan Minh Vũ thành khẩn nói: “Diệp Phong, cậu nghe anh trai khuyên một câu Nếu như cậu không dự định ở chung một chỗ.
với bé An chung một chỗ.
Nếu như cậu muốn buông tha cho đứa nhỏ này cũng buông tha cho chính cậu thì sau này nến có thể tránh được thì nên tránh.
Có lẽ theo thời gian trôi qua bé An sẽ quên mất cậu”
Đồng từ đen như ánh sao của Diệp Phong bỗng nhiên co rúc một cái.
Quan Minh Vũ bảo.
anh phải tránh né bé An cả một đời.
Anh nghĩ đến chuyện mình sẽ không được gặp lại bé An thì trong lòng anh dâng lên nổi bi thương cực.
lớn.
“Nhất định phải như vậy phải không?” Diệp Phong thống khổ hỏi.
Phong Mang nói: ‘Bé An bởi vì cậu mới mắc chứng ăn uống vô độ.
Phong, cậu cũng biết ân tình của bố nuôi với chúng ta lớn đến thế nào, cậu cũng biết ở trong lòng bố nuôi thì bé An có sức nặng như thế nào.
Những lời cậu nói với bé An.
Cậu đều phải gách vác trách nhiệm rất lớn.
Nếu như cậu muốn gặp em ấy nhưng khi cậu gặp em ấy rồi lại không thể cho em ấy một tương lai mà em ấy mong ước vậy chỉ khiến em ấy tăng thêm phiền não không đáng có, càng khiến căng bệnh của em ấy nặng thêm.
Thà rằng không bằng không thấy…”
Nhất thời sắc mặt Diệp Phong trở nên hoang nang: “Em len lén nhìn cô ấy một cái cũng được…”
Quan Minh Vũ không hiểu về tình yêu, xưa này làm việc lại cực kỳ quả quyết.
Anh thấy Diệp Phong không quyết định được như vậy thì có chút không thể hiểu nổi.
“Diệp Phong, lòng cậu thật sự nhãn tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy.
Có câu nói, đau dài không bằng đau ngắn.
Có lẽ qua một thời gian nữa bé An có thể quên cậu đi”
Quan Minh Vũ nói Cơ thể cao ngất của Diệp Phong bắt đầu run run.
“Được, em đã bi Bọn họ cũng chỉ lo đến sự ưu tư của bé An nhưng lại coi thường cảm thụ của Diệp Phong.
Mặc dù Diệp Phong là con trai thân cao bảy thước nhưng đối diện trước chữ tình vẫn cự yếu ớt như vậy, ngay cả một kích cũng không đỡ nổi.
Anh muốn gặp bé An.
Rất muốn rất muốn…
Diệp Phong ủ rũ cúi đầu trở lại phòng thuê của Tô Cẩm.
Tô Cẩm thấy Diệp Phong vốn có một gương mặt cực kỳ đẹp lúc nào cũng có thể nở ra một nụ cười đầy phóng túng.
Nhưng mà bây giờ lại bị một lớp biểu cảm thống khổ không thôi che lại “Anh sao vậy?” Tô Cẩm quan tâm hỏi.
Diệp Phong có vẻ tê liệt ngã ngồi trên ghế sa lon nhìn thẳng Tô Cẩm không chớp mắt hỏi: “Cô đã từng yêu chưa?”
Tô Cẩm khẽ nở nụ cười thẹn thùng nói: “Sao lại hỏi câu này?”
Diệp Phong nói: “Yêu một người, đến tột cùng là cảm thụ như thế nào?”.