Lâm Miên nói: “Tình yêu của bố nuôi dành cho con gái sâu nặng, anh ấy ngoại trừ việc sẽ lo lắng cho tính mạng của bé An thì còn nghĩ ngợi cho sự trong sạch của cô bé nữa”
Linh Trang như bừng tỉnh.
Khi đó anh Quân chắc lo sợ nhà họ Chiến lụi tàn, lại lo lắng bé An sẽ đi đến bước đường không bố không mẹ.
Anh giao bé An cho Diệp Phong là bởi vì tin tưởng Diệp Phong sẽ không nảy sinh thứ tình cảm không đang nên có với Thanh An.
Lâm Miên nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, bé An là đứa trẻ rất xinh đẹp và đáng yêu, nếu như cô bé trở thành một cô gái thì cô bảo những phàm phu tục tử như chúng tôi không động lòng thì chúng tôi không dám đảm bảo đâu đấy”
Linh Trang có chút chua xót nói: “Bố nuôi của cậu chắc chắn không hề lường đến việc nhà họ Chiến sẽ vững vàng dưới sự bảo vệ của anh, nếu anh ấy đã lường đến việc mình còn có thể quay lại thì có lẽ anh ấy sẽ không sắp xếp như thế đâu”
Lâm Miên có chút khó xử nên nói hùa theo: “Suy nghĩ của bố nuôi bà chủ là người hiểu rõ nhất”
Linh Trang đứng dậy cười nói: “Được rồi, tôi đi đây, Lâm Miên, bé An nhờ vào cậu cả đấy”
Lâm Miên gật gật đầu: “Bà chủ hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho bé An”
Khi Linh Trang bước ra khỏi biệt thự Hải Thiên thì chiếc xe Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân đã dừng sẵn ở bên ngoài, cửa sổ được kéo xuống, ánh mắt của Chiến Hàn Quân lo lắng nhìn về phía phòng của bé An.
Linh Trang nhìn anh và thở dài một cái.
Tình yêu của bố sâu thẳm như biển lớn.
Còn cô và bé An từ đầu đến cuối đã hiểu lâm Chiến Hàn Quân rồi.
“Anh Quân, nếu anh nhớ con bé thì hãy đi gặp nó đi” Linh Trang đi đến trước mặt anh và nói.
Chiến Hàn Quân nói: “Lên xe đi”
Linh Trang nhìn chiếc xe do mình lái đến: “Em có xe rồi”
“Ngồi xe của anh đi” Chiến Hàn Quân nói.
Linh Trang chỉ còn có thể ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân, vừa bước lên xe thì Chiến Hàn Quân đã vội vàng hỏi: “Con sao rồi?”
Linh Trang nói: “Nó lại mập lên rồi, em thấy ánh mắt của cô bé hơi đờ đắn, e rằng cả đời này nó cũng rụt vào trong cái mai rùa không chịu chui ra”
Dưới đáy mắt Chiến Hàn Quân bừng bừng lửa giận và giữ chặt lấy tay lái, anh mở miệng nói bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt.
.
Được tại [ t rumtruyen.
ne t ]
“Con bé này!” Tiếng thở dài này kèm theo vẻ khó chịu vô cùng.
Linh Trang biết anh đang cảm thấy khó chịu vì sự yếu đuối của bé An, cô đưa tay ra nắm lấy tay Chiến Hàn Quân và van xin: “Anh Quân, hãy cho con bé thêm chút thời gian đi.”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, hấy giao con cho anh đi, em đừng quan tâm nữa có được không?”
Linh Trang biết phương pháp dạy con của Chiến Hàn Quân rất cứng nhắc và nghiêm khắc, cô thành khẩn van xin anh: “Anh hãy cho em thêm chút thời gian.
Chiến Hàn Quân chỉ còn cách từ bỏ.
Linh Trang khuyên nhủ Chiến Hàn Quân một cách uyển chuyển vôi hy vọng có thể thay đổi phương pháp dạy con của anh: “Nếu như hôm nay người bệnh là em chứ không phải bé An thì không biết anh Quân có nỡ áp dụng cái phương pháp nghiêm khắc này lên người em không nhỉ?”
Chiến Hàn Quân chìm vào trong suy nghĩ.
Rất lâu sau đó anh mới lên tiếng trả lời thành thật: “Không đâu”
Anh quay đầu qua nhìn Linh Trang: “Linh Trang, tâm bệnh của em nằm trên người anh nên cả đời này anh cũng sẽ chiều theo ý em nhưng tâm bệnh của bé An nằm ở chỗ Diệp Phong thì chúng ta sao có thể yêu cầu Diệp.
Phong chăm sóc cho Thanh An cả đời chứ?”
Rồi sẽ có một ngày con bé cũng phải đối diện với sự thật răng Diệp Phong không yêu cô bé.
Linh Trang chìm vào trong im lặng.