Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ rời đi, nhưng Thanh An đột nhiên mở to đôi mắt đen như bảo thạch, loạt xoạt ngồi dậy, mang giày xong rồi rón rén bước ra ngoài.
“Thanh An” Giọng nói nghiêm khắc nhưng không kém phần dịu dàng của Lâm Miên vang lên sau lưng cô bé.
Sống lưng Thanh An hơi ngưng lại, chậm chạp xoay người, nặn ra một nụ cười đau khổ với Lâm Miên.
“Qua đi âm Miên vấy tay với cô.
Thanh An nén tiếng thở dài, đi về phía Lâm Miên một cách cam chịu.
Lâm Miên đặt bàn tay lớn và ấm áp của mình lên tay cô, xoa xoa, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Những giọt lệ lấp lánh trong đôi mắt Thanh An, đau khổ nói: “Anh Lâm Miên, em muốn gặp anh ấy…chỉ cần nhìn trộm anh ấy một cái thôi cũng được.”
Lâm Miên lộ ra vẻ mặt khó coi.
Anh ấy đã bàn bạc với Quan Minh Vũ và Phong Mang, cuối cùng đi đến thống nhất: Nếu Diệp Phong không thể mở lòng chấp nhận Thanh An, vậy bọn họ sẽ quyết làm người xấu, nhẫn tâm chia cách hai người, để bọn họ chịu đau khổ ngắn ngủi còn hơn là đau khổ dai dẳng.
Thanh An đau lòng nói: “Anh Lâm Miên, em không cam tâm.
Em nghĩ có lẽ biểu hiện của em không đủ kiên định, nên anh Diệp Phong mới không có lòng tin với em.
Cho nên anh ấy mới từ chối em.
Em muốn cho mình một cơ hội nữa, em muốn cầu xin anh ấy quay về bên em.
Lần này em sẽ gạt bỏ tất cả những gì gọi là kiêu hãnh và tự tôn, em cầu xin anh ấy quay lại với em..”
Lâm Miên nhìn thấy Thanh An đau lòng buồn bã, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ấy sâu xa nói với Thanh An: “Thanh An, không phải anh Miên không muốn giúp tụi em.
Chỉ là em phải hiểu rằng, canh bạc tình yêu này không thể cưỡng cầu.
Nếu em khép nép cầu xin Diệp Phong quay về bên em, với lòng biết ơn của anh ấy đối với nhà họ Chiến, anh ấy nhất định sẽ quay về bên em.
Nhưng đó không phải là tình yêu giữa hai người.
Khi anh ấy trở về bên em, em vẫn không thể cảm nhận được tình yêu mình mong muốn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai người phải chịu ràng buộc…”
Thanh An nói: “Không, em không tin anh Diệp Phong không yêu em.
Nếu anh ấy không yêu em, vậy tại sao trước đây anh ấy đối xử tốt với em như vậy? Anh ấy đã biến mình thành bầu trời của em, rồi sau đó lại tàn nhẫn bỏ rơi em.
Anh ấy có biết khi bầu trời của em đã sụp đổ, em sẽ sống không bằng chết không?”
Lâm Miên bị sự bi thương đến mức tuyệt vọng của Thanh An đánh động, cuối cùng anh ấy đã chọn cách đầu hàng: “Được.
Anh Miên sẽ đưa em đi gặp anh ấy.
Tuy nhiên, Thanh An, em phải hứa với anh, chỉ được nhìn một cái thôi, sau đó em phải ngoan ngoãn trở về nhà với anh”
Thanh An cảm kích ôm lấy Lâm Miên: “Cảm ơn anh, anh Lâm Miên”
Nửa đêm, Lâm Miên lái xe đưa Thanh An đến nơi ở của Anh Nguyệt.
Một khu phức hợp nhà phố cao cấp.
Tứ đại quỷ anh sống cạnh nhau.
Lâm Miên bí mật đậu xe trong ga ra, sau đó đưa Thanh An về phòng của mình.
Phòng kế bên trái là phòng của Diệp Phong, còn phòng bên phải chính là phòng của Quan Minh Vũ.
Mặc dù âm thanh của Lâm Miên và Thanh An rất nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến Diệp Phong, Phòng Diệp Phong lập tức sáng đèn, sau đó Lâm Miên và Thanh An nghe thấy giọng nói của Diệp Phong truyền đến: “Lâm Miên, sao cậu lại chạy về lúc nửa đêm thế?”
Lâm Miên nói: “Về nhà lấy đồ”
Diệp Phong nói: “Ờ, vậy nghỉ ngơi sớm chút đi”
Lâm Miên thở phào nhẹ nhõm.
Thanh An ép lấy trái tim đang đập loạn xạ, mấy mươi ngày không gặp anh Diệp Phong yêu quý của cô, bây giờ nghe giọng nói của anh lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng những thứ đi cùng hạnh phúc, chính là sự hủy diệt.
Một giọng nữ tự nhiên phát ra từ trong phòng Diệp Phong: “Anh Diệp Phong!”
Sắc mặt Thanh An lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Anh Diệp Phong sống cùng với cô gái khác?
Anh Diệp Phong vậy mà đã có bạn gái rồi?
Trời ơi!
Thanh An cảm giác được một trận sấm sét đánh nát chính mình cả trong lẫn ngoài.
Cả người đều trở nên ngây ngốc.
Lâm Miên nhìn Thanh An đang thất thần, thở dài, nói: “Đã bảo em đừng tới, em không phải nghe thấy những chuyện này”.