Lạc Thanh An cảm thấy hoảng sợ mà nhìn bố của mình.
Vậy mà bố lại biết rõ những suy nghĩ cẩn thận trong đầu của cô bé sao?
Cô bé đã cố gắng hết sức để che giấu những suy nghĩ yếu đuối và đáng sợ trong đầu của mình.
Nhưng Chiến Hàn Quân thật sự rất nhạy bén, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu thấu được hết suy nghĩ của Lạc Thanh An.
“Có phải con cảm thấy cuộc sống không còn có ý nghĩa gì nữa đúng không?”
Lạc Thanh An cảm thấy sợ hãi.
“Bố ơi, bố thật là đáng sợ”
Chiến Hàn Quân nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lạc Thanh An và dịu dàng nói: “Bố không có gì đáng sợ cả.
Điều đáng sợ chính là sự yếu đuối của con”
Lạc Thanh An không kìm được nữa mà khóc, nước mắt của cô bé lăn dài trên má.
“Bố ơi, con thật sự đau khổ quá.
Con sợ nếu bản thân cứ tiếp tục đau khổ như thế này thì con sẽ trở thành một con quái vật mất …
Con không thể kiểm soát được cân nặng của mình”
Chiến Hàn Quân bế Lạc Thanh An lên và đặt cô bé ngồi trên đùi mình.
Anh nói: “Thanh An à, con vẫn rất nhẹ cho nên để trở thành một con quái vật thì còn cách xa lắm.
Chỉ cần con cố gắng kiểm soát được cái miệng của mình từ ngày hôm nay thì bố đảm bảo với con rằng con rất nhanh sẽ gầy đi và trở lại thành bộ dạng giống như trước đây”
Lạc Thanh An nói: “Nhưng mà con không thể khống chế chính mình được ạ”
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, con đến trường đi học lại đi.
Có lẽ bận rộn với việc học có thể khiến cho con không còn suy nghĩ lung tung và con sẽ không đau khổ như vậy nữa”
Lạc Thanh An bật khóc nức nở: “Bố ơi, bọn họ măng con là một con quái vật.”
Chiến Hàn Quân hơi sững sờ, sau đó anh mới hiểu ra nguyên nhân khiến Lạc Thanh An nghỉ học lần này.
Hóa ra lý do là bởi vì cô bé bị các bạn học khác xa lánh.
Trong mắt Chiến Hàn Quân ngưng tụ đầy băng giá, anh cảm thấy tức giận với những cô bé cậu bé cùng lớp thiếu hiểu biết đó.
Đồng thời anh cũng giận cá chém thớt với Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng.
Hai đứa con trai này không thể gánh vác được trách nhiệm chăm sóc cho em gái sao?
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, bố sẽ thuê cho con một căn phòng ở bên ngoài trường và để cho hai người anh trai của con đi cùng với con.
Như vậy thì con sẽ không cần phải đối mặt với những lời bàn tán vớ vẩn của các bạn trong lớp nữa.
Nhưng con phải luôn nhớ rằng chạy trốn không bao giờ là một biện pháp tốt để giải quyết vấn đề nhé.”
Lạc Thanh An nhát gan gật đầu.
Cô bé cảm thấy bàng hoàng và sợ hãi đối với con đường mà Chiến Hàn Quân đã sắp xếp.
Nhưng bất chấp điều đó, Chiến Hàn Quân vẫn cứng rắn đưa cô bé trở lại trường học.
Ngoài ra, Chiến Hàn Quân còn sắp xếp một cuộc hẹn gặp mặt riêng với Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng ở trong một căn phòng cho thuê gần trường học.
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng vô cùng kinh ngạc khi người bố luôn không thích bọn họ tiêu xài hoang phí sao bây giờ lại đồng ý cho bọn họ sống ở bên ngoài trường học vậy chứ?
“Bố ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Chiến Quốc Việt nhạy bén cảm thấy tình huống có vẻ không bình thường.
Chiến Hàn Quân mở một đoạn video trên điện thoại ra và đưa cho hai đứa con trai ở trước mặt anh.
Đó là một đoạn video ghi lại cảnh Nghiêm Linh Trang đang chiến đấu với căn bệnh trầm cảm của mình.
Khi Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng nhìn thấy mẹ của họ bị căn bệnh trầm cảm kiểm soát đến mức luôn muốn đi tìm cái chết và hình ảnh bố của họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ thì họ lập tức bị chấn động.
Cảnh tượng đó thật sự rất đau lòng, có thể nói là nhìn mà thấy bàng hoàng và khiến cho ai nghe cũng thấy rất xót xa.
Lúc này, Chiến Hàn Quân mới nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ cả đời này bố cũng không muốn cho các con nhìn thấy khoảng thời gian khó khăn nhất của bố và mẹ.
Nhưng mà bây giờ, các con phải gánh vác được trách nhiệm của bố và nỗ lực để bảo vệ cho sự an toàn của em gái các con.”
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đột nhiên hiểu ra.
“Thanh An bị làm sao vậy ạ?”
Đã nhiều ngày không gặp Lạc Thanh An, thật ra trong lòng Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng sớm đã nghỉ ngờ Lạc Thanh An đã xảy ra chuyện gì đó khó chịu.
Nhưng cho dù bọn họ có làm gì ở trường thì Quan Minh Vũ vẫn giữ bí mật về tin tức này và cũng không cho họ vi phạm kỷ luật để về quê thăm em gái mình.
Chiến Hàn Quân nói: “Con bé đang bị bệnh trầm cảm giống như mẹ của các con”
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đều cảm thấy rất đau lòng và thở dài: “Là bởi vì thất tình đúng không ạ?”
“Nó có thể khiến cho con bé đến mức như thế này sao?” Giọng điệu của Lạc Thanh Tùng có chút không thể tin được..