“Anh hai à, anh có thể nào giúp em đi mua cơm được không?
Thanh An đáng thương tội nghiệp mà nhờ giúp đỡ.
Thanh Tùng dường như là không cần nghĩ ngợi gì mà đáp ứng luôn: “Được Chiến Quốc Việt có thể đủ khả năng để tưởng tượng ra được cái teen Thanh Tùng trong hội cuồng ma sủng em gái này nhất định sẽ mua một phần ăn ở trong nhà ăn, sau đó trình diện ở trước mặt của Thanh An.
Điều này đối với chứng cuồng ăn của Thanh An chính là một cái gì đó hấp dẫn trí mạng.
“Không thể nào” Chiến Quốc Việt từ chối mà nói.
“Tại sao chứ?” Thanh Tùng và Thanh An trăm miệng một lời mà đồng thanh nói.
Chiến Quốc Việt nói: “Cùng ăn cơm với các bạn học khác đi, em sẽ cảm thấy ngại mà không ăn nhiều nữa.
Như vậy có thể trị được khỏi cái chứng bệnh cuồng ăn của em đi”
Đôi mắt của Thanh Tùng sáng vô cùng: “Có đạo lí nè”
Thanh An ngược lại lại có chút khó khăn mà nói: “Anh cả, em sợ.
Thanh Tùng ân cần mà hỏi: “Em sợ cái gì cơ chứ?”
Thanh An cúi thấp đầu xuống, trong ánh mắt lóe ra một chút nước mắt: “Em sợ các bạn học khác cười nhạo em”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh cả và anh hai của em đều ở bên em là để trang trí ấy hả?”
Thanh An ngập ngừng nói tiếp: “Các anh ở bên cạnh em, bọn họ đương nhiên sẽ không bày ra cái bộ dạng không lương thiện với em.
Nhưng mà đến lúc các anh không ở bên cạnh em thì như thế nào cơ chứ?”
Chiến Quốc Việt lâm vào trầm tư.
Thanh Tùng vỗ vỗ lên bộ ngực của mình mà tùy tiện nói ra: “Em gái à, em yên tâm đi, sau này anh hai sẽ là không khí của em, ở với em như hình với bóng không bao giờ xa rời.”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy lúc mà con bé đi vệ sinh thì sao? Thế nào, em cũng sẽ biến thành không khí ở trong nhà vệ sinh à?”
Thanh An phì cười.
Thanh Tùng tung tăng như chim sẻ mà nói: “Ôi trời, Thanh An à em cười cái gì.
Em xem kìa, vui vẻ thật sự vô cùng đơn giản mà, chỉ cần em nói chuyện cùng với Chiến Quốc Việt, cái con người lời nói độc ác mạnh miệng này, nhiều hơn một chút, nhất định là sẽ bị anh ấy chọc cho mà cười”
Mấy anh em nói nói cười cười, đi đến được nhà ăn.
Học sinh ở bên trong nhà ăn người đông như kiến, nhìn thấy được Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng, lập tức vang lên tiếng huyên náo.
“Oa, Chiến Quốc Việt và Chiến Thanh Tùng đẹp trai thật đấy”
“Cái con bé Chiến Thanh An kia rốt cuộc có phải là em gái tuột của hai người bọn họ không vậy? Nhà họ Chiến nhiều con gái như vậy mà nghe nói chỉ có một vị là con gái ruột thôi đấy, còn những người khác đều là con gái nuôi”
“Con bé đấy xấu như vậy, sao có thể có khả năng là con gái ruột được cơ chứ?”
Bước đi của Thanh Tùng càng lúc càng ngưng trọng lại.
Đôi mắt chim ưng của Chiến Quốc Việt đảo qua đảo lại khắp toàn nhà ăn, cuối cùng rơi xuống cái người vừa phát ra cái lời tạp âm đấy.
Nổi giận mà nói: “Sau này, nếu như để tôi biết được có ai lại đi chê bai trách móc con gái của nhà họ Chiến chúng tôi mà nói, thì cứ cút ra khỏi cái Đế Hoàn này cho tôi”
Những cái âm thanh đó ngay lập tức biến mất không còn gì nữa.
Thanh Tùng nói: “Con gái của nhà họ Chiến chúng tôi, cho dù có là con gái tuột hay là không phải con gái ruột thì đều là những đứa con bảo bối ở trong lòng mẹ của tôi.
Mấy người nếu không sợ chết mà nói thì vẫn cứ thử động đến và làm tổn thương những người chị gái, em gái của tôi mà xem?”
Lúc này chị cả chủ động đứng lên chứng minh thân phận cho.
Thanh An: “Các người nói rất đúng, nhà họ Chiến chỉ có đúng một vị là cô chủ thật sự thôi.
Cô ấy chính là Chiến Thanh An em gái của chúng tôi.
Mà những chị em gái khác như chúng tôi mặc dù đều là con gái nuôi của nhà họ Chiến, nhưng bố và mẹ đều xem chúng tôi như con gái ruột của mình.
Thế nên mới đặt cho chúng tôi những cái tên họ tuyệt đẹp như thế.
Mấy người hãy nhớ đến những đứa trẻ nhà họ Chiến chúng tôi, tôi đây thân làm chị cả thì sẽ là người đầu tiên không buông tha cho cô ta”
Nói xong chị cả ở trước mặt mọi người mà dùng tay bóp cái cốc.
nát bấy ra.
Những bạn học sinh khác đều bị võ lực của cô bé trực tiếp làm cho kinh sợ.
Sắc mặt của chị cả rét lạnh mà nói: “Em gái của tôi chỉ là đang bị bệnh thôi, mấy người sau này ai còn dám lại nói loạn đến bệnh của con bém tôi liền bóp nát xương của người đó”
“Chị cả uy vũ” Những người chị em gái khác đứng lên mà hét.
Thanh An cảm kích đến rơi nước mắt mà nhìn về phía hội chị em gái, cô bé đi đến trước mặt của chị cả, tặng cho chị cả một cái ôm thâm tình, cảm động mà nói: “Chị cả, cảm ơn chị”
Chị cả nói: “Thanh An, bọn chị đều vô cùng yêu em.
Thế nên em cần phải vì tất cả mọi người yêu em mà sống cho thật tốt”
Thanh An gật gật đầu: “Vâng, em sẽ cố gắng”
Rất nhiều các bạn học sinh đều quay về phía Thanh An mà biểu đạt ra thiện ý lớn: “Thanh An à, cậu cần phải cố gắng để chiến thắng được bệnh tật nhé.
Chúng tớ tin tưởng cậu nhất định có thể thành công mà”.