Chiến Hàn Quân thấy cô, trực tiếp vác cô quay về.
Sau tìm một bộ quần áo dài tay từ trong tủ treo quần áo ra đưa cho cô thay.
Linh Trang giống như từ con nít mà mặc sức để anh định đoạt.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi thì Chiến Hàn Quân liền ôm Linh Trang xuống lầu.
Linh Trang thẹn thùng không dứt nói: ‘Anh Hàn Quân em có thể tự đi được mà.”
Chiến Hàn Quân nói: ‘Đừng động.
Để anh ôm em.”
Linh Trang liền treo ở trên cổ anh yên tâm thoải mái mà hưởng thụ ưu đãi của thời kỳ mang thai này.
Chiến Hàn Quân vừa đặt cô lên trên ghế salon thì đột nhiên Linh Trang chép miệng mấy cái nói: “Em muốn ăn quả cherry.”
Chiến Hàn Quân nói: “Mua.”
“Còn có quả tỳ bà nữa.”
“Cũng mua.”
“Phô mai chua cũng có thể…”
Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt hồ nghỉ nhìn Linh Trang: “Có phải em thích ăn chua hay không?”
Linh Trang gật đầu một cái nói: “Hình như là như vậy.”
Chiến Hàn Quân liền đặt rất nhiều loại trái cây tươi ở trung tâm mua sắm về.
Rất nhanh ngày hôm sau đã đưa đến tòa thành Ái nguyệt.
Bên trong phòng khách bày đầy các loại trái cây chua khác nhau.
Linh Trang thấy đống trái cây này thì trực tiếp ngớ ra.
“Anh đây là đang đút cho heo ăn sao? Làm sao mà em có thể ăn nhiều loại trái cây đến thế cơ chứ? Sẽ hư hết đó.”
Chiến Hàn Quân sờ sờ bụng của Linh Trang nói: “Em không phải là heo, nhưng mà ở trong này còn có một con heo vàng đây nà.”
Linh Trang bị thọt lét liền cười phá lên.
Chiến Hàn Quân vì Linh Trang mà mua rất nhiều loại trái cây, đem mớ trái cây bổ hết vào trong cái mâm đem đến trước mặt Linh Trang vì thế Linh Trang liền không lo lắng gì mà vui vẻ nằm trên ghế sa lon ăn trái cây.
“Anh Hàn Quân, anh không đi làm sao?” Linh Trang thấy hiện tại cũng đã sắp tới gần trưa mà Chiến Hàn Quân cũng không có ý rời đi thì liền tò mò hỏi.
“Em hy vọng anh Hàn Quân của em đi làm sao?” Chiến Hàn Quân hỏi cô.
Linh Trang lắc đầu tựa như trống lắc cười hì hì nói: “Em chính là muốn anh về hưu sau đó ngày ngày phụng bồi bên cạnh em.
Nhưng mà em lại không thể ích kỷ quấy nhiễu cuộc sống của anh như vậy.
Anh Hàn Quân, nếu như anh muốn đi làm thì cứ đi đi không phải băn khoăn đến cảm nhận của em đâu.”
Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt cô, lần lượt cô ngồi xuống.
“Anh đem chuyện công việc giao lại cho Minh Vũ làm hết rồi.
Khoảng thời gian này anh chỉ muốn ở đây cùng với em bồi dưỡng em cho thật tốt thôi.” Nói xong Chiến Hàn Quân liền căn một miếng trái cây trong tay Linh Trang.
“Cho anh ăn”
Nói xong Linh Trang liền bắt đầu tận tâm tận lực đút cho Chiến Hàn Quân ăn.
“Ăn ngon không?” Linh Trang hỏi.
Thấy chân mày của Chiến Hàn Quân nhăn lại thật chặt.
Rõ ràng là bị chua đến nhíu hết cả mặt mũi khiến cho Linh Trang không khỏi tức cười.
Chiến Hàn Quân cưỡng bách bản thân nuốt một miếng táo chua xuống sau đó gương mặt đẹp trai tuấn tú kia liền bị chua đến không còn hình dạng.
“Sao lại có thể chua đến vậy cơ chứ?” Chiến Hàn Quân thở dài nói.
Linh Trang nói: “Em cảm thấy khá ngon mà?”
Chiến Hàn Quân nén nén mặt cô: “Nhưng cũng đừng ăn đến mức khiến răng của em ê buốt.”
Tiếng cười của Linh Trang vang lên giòn tan.
Sau khi đùa giỡn một hồi thì Linh Trang lại bắt đầu nghiêm túc nhìn về phía Chiến Hàn Quân.
Cô năm lấy tay anh đặt lên trên bụng mình hỏi: “Anh Hàn Quân, anh thích con trai hay là con gái?”
Chiến Hàn Quân nghiêm túc suy nghĩ một chút, ánh mắt anh lưu luyến rơi lên trên gương mặt xinh đẹp không có bất kỳ tính xâm lược nào của Linh Trang, ánh mắt thâm trầm của Chiến Hàn Quân lóe lên từng tia từng tia khao khát.
“Linh Trang, anh có thể nói không?” Trong lòng anh đã từng nghĩ đến nhưng mà anh là người trưởng thành dĩ nhiên biết thực tế cùng suy nghĩ của mình trước sau đều có khác biệt rất lớn.
Linh Trang cười nói: “Em rất muốn biết.”.