Bé An giống như bị sét bổ xuống đầu, máu nóng toàn thân giống như đông lại.
Diệp Phong vô cùng nghiêm khắc phê bình Tô Cẩm nói: “Nói năng gì đấy.
Bé An nhà tôi cũng không khó coi.”
Nói xong, Diệp Phong chạy ra ngoài tìm bé An.
Bé An chạy vội như không muốn sống, lời nói của chị Tô Cẩm thật giống như vô số kim đâm lên người cô.
“Thanh An” Diệp Phong đuổi theo bé An.
Bé Tùng liền cà lơ phất phơ dựa trên vách tường, vô cùng hứng thú mà nhìn Diệp Phong.
Viền mắt bé An ửng đỏ, nước mắt mắt bên trong viền mắt đào quanh.
Dáng vẻ cố gắng chịu đựng, ai thấy cũng thương.
Trong lòng Diệp Phong chua xót ôm bé An vào trong ngực, sốt ruột nói: “Thanh An, anh rất xin lỗi, đã không chăm sóc tốt cho em.
Anh Diệp Phong đúng là đã toàn tâm toàn ý chờ mong em, nhưng không như mong muốn… Xin lỗi.”
Bé An khịt mũi.
Bỗng nhiên ngẩng đầu đối với bé Tùng nói: “Anh hai, anh có thể rời đi một chút hay không.
Em có mấy lời muốn nói riêng với anh Diệp Phong”
Bé Tùng gật đầu, xoay người liếc mắt nhìn một loạt biệt thự trước mặt.
Đơn giản đi vào bằng đường cửa sổ tòa biệt thự gần nhất.
Đó là gian phòng của Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ đang ngồi ở trên ghế salông sửa sang lại công việc, bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ có bóng người lách vào, Quan Minh Vũ không nói hai lời, cầm lấy gạt tàn thuốc trên khay trà đập tới nhanh như tia chớp.
Cũng may bé Tùng thân thủ nhanh nhẹn, bóng người lóe lên, cái gạt tàn thuốc nện lên trên cửa kính, cửa kính chưa nát, nhưng là cái gạt tàn thuốc vỡ vụn thành từng mảnh.
Bé Tùng nhìn cái gạt tàn thuốc vỡ nát, trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ lên trên khuôn mặt yêu nghiệt của chính mình, sau gáy lập tức ớn lạnh.
Quan Minh Vũ liếc mắt nhìn thấy bé Tùng, hơi run.
“Bé Tùng, tại sao lại là cháu? Có đập lên người cháu không?”
Bé Tùng lắc đầu.
Lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Chú coi cháu là kẻ thù giết bố không đội trời chung của chú sao?”
Quan Minh Vũ giải thích: “Chú cho rằng cháu là đám người Phong Mang”
Bé Tùng hiểu rõ.
Thành viên của Quỷ Ảnh bình thường đều tự tin vào võ công cao cường của mình, mấy người đó luôn đánh nhau ầm ï.
“Bé An đâu?”
Bé Tùng làm dấu đừng nói với anh ta.
Còn cậu lại kề sát lỗ tai lên cửa sổ.
Nhưng mãi cũng không nghe thấy tiếng bé An và Diệp Phong.
Hóa ra là bé An và Diệp Phong đi tới cuối hành lang, tìm góc tối bí ẩn, lúc này mới thật lòng nói chuyện với Diệp Phong.
Quan Minh Vũ nghi ngờ nhìn bé Tùng nói: “Anh Diệp Phong, anh không cần cảm thấy có lỗi với em.
Trên thực tế, em nên xin lỗi anh.
Khoảng thời gian này, tuy rằng em rất khó khăn để vượt qua, nhưng mà em cũng đã nghĩ thông suốt, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Em không nên tự giận mình, làm khổ chính mình, cũng làm cho anh cảm thấy áp lực.” Bé An khóc nức nở nói.
“Tình yêu, không phải không phải là mong muốn cho đối phương được hạnh phúc vui vẻ sao? Anh Diệp Phong, đêm nay em tìm anh, không phải em đối với anh còn tình cảm không dứt… Em chỉ muốn vui vẻ mà từ biệt anh”
Trong lòng Diệp Phong vô cùng chua xót, hai tay anh năm chặt cánh tay bé An, bởi vì quá dùng sức, nắm đến mức hai tay bé An cũng tê dại.
Diệp Phong thống khổ vạn phần nói: “Anh biết em rất khổ sở, Thanh An, anh biết bởi vì anh mà em sinh bệnh, anh thật sự rất tự trách bản thân mình.
Ở trên đời này, người anh không muốn tổn thương nhất là em.
Nhưng mà anh lại làm tổn thương em sâu như vậy.”
Bé An cố gắng cười: “Ha ha, anh Diệp Phong, không liên quan.
Điều này không thể trách anh, là chính em không đủ kiên cường, là bản thân em không đủ hăng hái tranh giành… Thế nhưng anh yên tâm, em sẽ ổn thôi, em nhất định sẽ ổn”
Diệp Phong bỗng nhiên mất khống chế đem bé An ôm vào.
trong lồng ngực, thân thể của anh đang run rẩy: “Bé An, em nhất định phải khỏe mạnh.
Mạng em là anh dùng mạng mình để đổi lấy.
Em nhất định phải khoẻ mạnh”
Bé An gật gù: “Em biết.
Anh Diệp Phong anh không cần lo lắng cho em”
Diệp Phong giơ tay gạt đi hàng nước mắt tràn mi, đôi mắt đẹp đế kia tản ra ánh sáng tàn nhãn.
Anh nhất định phải tàn nhẫn với chính mình, mới có thể quyết tâm làm bé An từ bỏ.
Anh rốt cục buông bé An ra, thở dài.
Nở nụ cười về phía bé An xinh đẹp: “Em là giỏi nhất.”
Bé An bình tĩnh nhìn anh, cô chỉ muốn dùng sức khắc sâu khuôn mặt của Diệp Phong vào trong trái tim mãi mãi.
Bé An nói: “Anh Diệp Phong, anh biết không? Em vì anh mà bị chứng ăn quá độ, em vì anh mà nhảy lầu… Em rất yêu anh, anh biết không?”
Diệp Phong há hốc mồm..