Bé Tùng chạy lên đến, một bàn tay ôm lấy vai bé An, mỉm cười giải thích nguyên nhân nói: “Đây chính là ý kiến của Quốc Việt, sự việc có chiều hướng phát triển, chuyện em cùng với anh Diệp Phong, sau này không phải là không có khả năng ở cùng một chỗ”
Chiến Quốc Việt lấy cánh tay của bé Tùng từ trên vai bé An buông xuống.
Sau đó nghiêm túc nhắc nhở bé Tùng: “Nam nữ thụ thụ bất thân”
Bé Tùng tức giận đứng dậ anh nha! Anh”
Chiến Quốc Việt nói: “Con bé đúng thật là em gái ruột, không phải giả, em cứ tạo thói kề vai sát cánh như vậy.
Em cũng không sợ một ngày nào đó tự rước họa vào thân sao?”
Bé Tùng suy nghĩ lại không hề cho là đúng nói: “Em kết hợp với anh và bé An, còn có các chị gái nhà họ Chiến, thì có vấn đề gì trở ngại”
“Con bé là em gái ruột của Chiến Quốc Việt không nói gì liếc cậu: “Cháu gái nhà họ Chiến, đều với em không có bất cứ quan hệ huyết thống gì, em lại xem các cô ta coi như chị ruột, còn lòng dạ của các cô ta em đã hiểu được chưa? Anh chỉ là không hy vọng nhà họ Chiến lại xuất hiện Chiến Thanh An thứ hai khổ vì tình”
Bé Tùng liếc mắt qua khuôn mặt đang khổ sở của bé An, nghĩ đến sự thông minh nhanh nhạy của bé An trước đây, hiện giờ lại vì tình mà khổ sở, lại bị che phủ như vậy.
Mà tình hình các chị em, đều cùng bé Tùng trải qua chuyện sống chết.
Bé Tùng không cho phép chính mình gây ảnh hưởng đến bọn họ.
Cậu bé nghiêm túc gật đầu: “Em đã biết rồi”
Chiến Quốc Việt cũng biết tuy rằng Chiến Thanh Tùng tuy làm việc không theo khuôn phép nhưng tính tình lại thiện khiết.
Việc nhỏ tuy lung tung nhưng việc lớn lại rất nhìn xa trông rộng.
Nên đối với bé Tùng thì thật sự rất yên tâm.
Giày vò đến hơn nửa đêm, anh em ba người mới đi ngủ, sau đó liền thức dậy đi học.
Ngày hôm sau.
Khi đang ăn sáng, bé An thấy cái tô đây ắp đồ ăn trước mặt mình, kìm nén tâm trạng, khẽ cắn môi, đem cái bát hỗn độn giao lại cho bé Tùng.
Sau đó lấy cái bát của bé Tùng lôi đến trước mặt mình.
Bé Tùng kinh ngạc nhìn bé An nói: “Bé An, sao em lại ăn ít như vậy.?”
Bé An trong mắt là kiên định và chắc chắn nói: “Em muốn giảm cân”
Ngày hôm qua, bé An nhìn thấy Diệp Phong vì nhìn thấy bệnh của mình mà đau khổ, tự trách.
Bé An liền âm thầm lập ra lời thề, tuyệt đối không để anh Phong lại rơi vào bứt rứt áy náy như vậy nữa.
Cho nên cô bé quyết định giảm cân, khôi phục lại dáng vẻ bình thường của mình.
Chỉ có như vậy thì trong lòng của anh Phong mới cảm thấy dễ chịu được.
Chiến Quốc Việt tựa như gật đầu tán thành: “Ý kiến hay”
Lại đem cái bát của chính mình đổi mình đổi lấy bát của bé An nói: “Em mới vừa quyết định, nên là ăn uống điều độ một chút, vẫn là hãy từ từ, ăn vừa sức với đủ lượng thức ăn của anh trước”
Bé Tùng lại nhìn lấy cái bát trước mặt kể khổ: “Em cũng không thể ăn hết nhiều như vậy mà?”
Chiến Quốc Việt nói: “Ăn không hết để anh ăn tiếp cho”
Bé Tùng ngượng ngùng cười rộ lên: “Anh không phải là nghiện sạch sẽ sao? Vậy mà không chê nước bọt của em hả?
Chiến Quốc Việt cũng trâm mặc.
Còn nghiêm túc suy nghĩ lời giải cho vấn đề này.
Nói cũng kỳ quái, cậu thật là nghiện sạch sẽ, thậm chỉ tình trạng gần như không thể thông cảm nổi, vậy mà thức ăn thừa của bé Tùng lại không cảm thấy ghét bỏ.
Chiến Quốc Việt nghĩ ra lý do kém bản lĩnh: “Nguyên nhân chắc do là chúng ta sinh đôi.”
Bé Tùng phấn chấn nói: “Thật tốt quá đi, về sau thức ăn dư của em đều để lại cho anh”
Chiến Quốc Việt trừng cậu bé: “Có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Em dám lãng phí đồ ăn xem?”
Bé Tùng quẹt miệng: “Có đôi khi nghĩ là muốn ăn nhiều loại thức ăn đó thôi.”
Bé An ăn xong một chén trước mặt, đáng thương nhìn bé Tùng: “Em ăn chưa no?”
Bé Tùng nhanh chóng bảo vệ chén của chính mình: “Đây đều là của anh Việt, không phải của em”
Sau đó bé Tùng đem đồ ăn mình ăn không hết dồn hết cho Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt gần nhìn thấy hoành thánh không được động đến, và hơi kinh ngạc nhìn bé Tùng: “Em sao lại ăn ít vậy?”.