Khi nhìn thấy căn nhà của cậu ngay trước mắt, người đàn ông hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Chiến Quốc Việt ngửi thấy mùi đàn ông nồng nặc xộc vào mũi, nhíu mày, sau đó hung hăng đá vào hạ bộ của người đàn ông, tức giận nói: “Đây mới là chuyện đáng sợ.
Tên khốn nhà mày dám làm nhưng không có gan chịu sự trừng phạt ư? Con mẹ nó, mày còn dám làm ra những chuyện như vậy sao?”
Người đàn ông vừa quỳ gối vừa khóc lóc van xin: “Cậu Quốc Việt, xin cậu tha cho ba mẹ tôi.
Tôi thành thật nói cho.
cậu thật ra âm mưu này là do người nhà họ Chiến ra lệnh cho tôi làm…”
Chiến Quốc Việt ném xuống trước mặt anh ta một cuốn tập mỏng.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy trên đó là chỉ chít những cái tên, toàn bộ đều là tên gia phả của nhà họ Chiến.
Hóa ra từ lâu Chiến Quốc Việt đã biết những chuyện này là do người nhà họ Chiến âm thầm ra tay với mình.
Chiến Quốc Việt thô bạo nói: “Bây giờ tao muốn mày đi chặt đứt ngón tay của bọn chúng đem về đây cho tao.
Những kẻ không coi trọng tình cảm gia đình ra gì thì cũng như bọn súc sinh.
Tao muốn bọn chúng phải nếm mùi đau đớn.
“
Người đàn ông kinh hoảng nhìn Chiến Quốc Việt.
Đứa trẻ này thật quá hiểm ác.
Ngay cả các chú của mình cũng không tha.
“Cậu Quốc Việt.”
Chiến Quốc Việt không cho anh ta cơ hội mở miệng: “Người nhà họ Chiến, bao gồm bọn con hoang bên ngoài, tổng cộng già trẻ lớn bé là hai tám người.
Còn về phần dòng họ nhà mày, bao gồm ba người cô và sáu người chú, tổng cộng là năm sáu người.
Một ngón tay đổi mạng hai người, làm hay không?
Gã đàn ông kinh ngạc nhìn Chiến Quốc Việt, trong lòng chỉ biết thở dài.
Thằng nhóc này nhất định là một con quỷ.
“Làm, tôi làm” Người đàn ông nói.
Chiến Quốc Việt bảo Quan Minh Vũ cởi trói cho hẳn ta.
“Đưa hắn ra ngoài”
Quan Minh Vũ nói: “Nếu anh ta bỏ chạy thì sao?”
Chiến Quốc Việt: “Cấy vào người hắn ta một con chip.
Nếu hắn ta dám bỏ chạy, cho dù biến thành một bộ xương trắng, tôi vẫn có thể đào ba tấc đất mà lôi anh ta lên”
Gã đàn ông run rẩy, kinh hãi nói: “Một con ruồi cũng không thể chạy thoát được” Chiến Quốc Việt nói: “Trước khi cuộc giao dịch này kết thúc, mạng của mày cũng của tao.
Sau khi việc này kết thúc, tao sẽ lấy con chip ra, mày muốn đi đâu thì đi”
Gã đàn ông gập người cúi đầu: “Được, được, được.”
Sau khi gã đàn ông đi khỏi, Chiến Quốc Việt cau mày bước ra khỏi tầng hầm.
Lúc này Thanh Tùng và Thanh An đi đến.
Thanh An nhìn thấy Chiến Quốc Việt liền vội chạy tới, kiểm tra khắp người Chiến Quốc Việt: “Anh cả, anh không sao chứ?”
Chiến Quốc Việt vừa cười vừa xoa đầu Thanh An nói: “Không sao.”
Về đến nhà đã mười giờ tối.
Linh Trang đã đứng đợi sẵn ở cửa, lo lắng nhìn ra ngoài.
“Hôm nay có chuyện gì sao? Muộn như vậy còn chưa về?
Gọi điện thoại thì không bắt máy”
Đột nhiên, điện thoại Chiến Hàn Quân có tin nhắn tới.
Nhìn tin nhắn Chiến Quốc Việt gửi đến trên màn hình điện thoại, gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống.
“Bố, chúng ta gặp phải một sự cố nhỏ ngoài ý muốn.
Nhưng nó đã được giải quyết xong xuôi nên bố không cần lo lắng.
Còn về phần mẹ… nên giải thích như thế nào đây?”
Chiến Hàn Quân nhìn về phía Linh Trang đang đứng đợi ở cổng.
Đứa trẻ này biết mẹ đang mang thai nên không muốn làm mẹ lo lắng.
Chiến Hàn Quân đem theo một chiếc áo khoác bước ra ngoài cổng.
Anh nhẹ nhàng choàng áo khoác lên người Linh Trang, nói: “Linh Trang, trời đã khuya rồi.
Em nên vào trong nghỉ ngơi đi”
Chiến Hàn Quân hy vọng Linh Trang ngủ một giấc liền quên đi việc bọn trẻ về muộn.
Linh Trang rầu rĩ: “Em muốn chờ để hỏi bọn trẻ, hôm nay sao lại về muộn như vậy.
Nếu không thì trong lòng em không yên tâm”.