Thời gian đã muộn, Linh Trang và bọn trẻ chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó cô dặn dò bọn nhỏ đi ngủ sớm một chút.
Bé An quay trở lại phòng của mình, xé rách lớp ngụy trang ở trên mặt, để mặc cho nước mắt cứ ào ạt rơi xuống.
Anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm muốn kết hôn.
Hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng bé An đã hoàn toàn tan vỡ.
Cô bé biết răng một khi anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm kết hôn thì cô bé và anh Diệp Phong sẽ không còn khả năng nào nữa.
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, bé An hốt hoảng lau nước mắt.
Linh Trang vào phòng, nhìn thấy bé An đang hốt hoảng lau nước mắt, Linh Trang cứng đơ người ở trước cánh cửa.
“Bé An? Con làm sao vậy?”
Trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ là Quốc Việt và bé Tùng chỉ báo tin tức tốt mà không báo tin tức xấu sao?
Bé An thoạt nhìn rõ ràng gầy hơn, cũng cười rất nhiều.
Nhưng rõ ràng tất cả đều là đang ngụy trang cho bọn họ xem.
Linh Trang nặng nề lê bước đi đến trước mặt bé An, dịu dàng khuyên nhủ: “Bé An à, có phải con vẫn không thể quên được anh Diệp Phong của con hay không?”
Bé An nhào vào lòng củ: lỗi, mẹ, đã làm mẹ lo lắng rồi.
Linh Trang biết sau khi cô mang thai thì bé An không muốn chia sẻ tâm tình với cô nữa.
Đứa nhỏ hiếu thảo, bận tâm về việc cô mang thai em bé ở trong bụng.
Nhưng mà bé An càng hiểu chuyện và lương thiện như vậy thì Linh Trang càng cảm thấy mắc nợ đứa trẻ này nhiều hơn.
Cô nói vô cùng dịu dàng: “Thanh An, nếu như con có tâm sự thì hãy nói với mẹ, mẹ là người lắng nghe trung thành nhất của con.
Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết sự hoang mang của con.
Không cần phải lo lắng trong bụng mẹ có em bé.
Mẹ nghĩ em gái hay em trai của con sẽ rất vui khi được chia sẻ cảm xúc vui vẻ, giận giữ, đau buồn của con”
Bé An vươn tay, nhẹ nhàng vuốt bụng của mẹ.
Bỗng nhiên nói: “Mẹ, sinh thêm em gái đi”
Sắc mặt của Linh Trang trong nháy mắt trở nên tối sầm lại.
Bé An muốn từ bỏ chính mình sao? Cho nên mới hy vọng có thêm một em gái để thay thế vị trí của cô bé sao?
Linh Trang nói: “Cho dù là em trai hay là em gái thì con cũng phải biết răng mỗi một đứa con đều là báu vật của mẹ.
Không ai có thể thay thế được ai”
Đáy mặt của bé An xẹt qua một tia ám ảnh.
Buồn bã và mất mát, nói: “Mẹ, con không phải là một đứa con gái tốt.
Con luôn làm mẹ lo lắng cho mình.
Con hy vọng mẹ có thể sinh ra một cô em gái xinh đẹp, con bé kiên cường và sắc bén, không có gì là làm không được, ưu tú giống như anh trai vậy.
Như vậy thì mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Linh Trang ngẩn ngơ, tay chân xuất hiện cảm giác vô lực.
“Bé An, con gái của mẹ không cần phải kiên cường, sắc bén, không cần cái gì cũng làm được.
Chi cần nó khỏe mạnh, bình an, vui sướng là tốt rồi” Linh Trang nức nở nói.
“Mẹ” Bé An khóc đến cực kỳ đau lòng.
“Bé An, rốt cuộc con đã chịu sự kích thích gì?” Linh Trang mơ hồ cảm thấy bé An lại một lần nữa xuất hiện ý nghĩ từ bỏ sinh mệnh.
“Mẹ..” Bé An áy náy nhìn cô, thật lâu sau rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
“Anh Diệp Phong muốn kết hôn? Có phải hay không?”
Linh Trang giống như mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Tất cả những sự khác thường hôm nay của bé An đều là vì cô bé đã biết chuyện Diệp Phong muốn kết hôn.
Linh Trang rất tức giận: “Ai nói với con?”
Bé An cười cười nói: “Hôm nay con tình cờ gặp chị Tô Cẩm ở trung tâm thương mại.
Chị ấy đang chọn váy cưới cho mình”
Linh Trang nhắm mắt tuyệt vọng, thở dài nói: “Tại sao con lại đụng phải cô ta chứ?”
Sau đó mở to mắt, giải thích với bé An: “Bé An, để tránh cho việc kết hôn của anh Diệp Phong ảnh hưởng đến con, con có biết không? Bố của con đã tự mình đi cầu xin Diệp Phong hủy bỏ hôn lễ.
Mà anh Diệp Phong cũng lo lắng về sức khỏe của con cho nên đã đồng ý với lời cầu xin của bố Linh Trang thở dài nó lẹ không ngờ được chuyện này có cẩn thận đến đâu thì cũng xảy ra sai sót, vậy mà lại lòi ra Tô Cẩm..”
Linh Trang nói tới đây thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi..