Điều này khiến những người con giá thú có chút thầm mừng, cũng thích hợp để đàn áp những người con ngoài giá thú mang theo tư tưởng không làm mà muốn có thu hoạch.
Chiến Quốc Việt nói: “Việc chưa kết hôn sinh con nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng lại là điểm ô uế khó lau đi trong đạo đức, Tập đoàn Chiến Thị tuyệt đối không tuyển dụng những nhân viên mới có khiếm khuyết về đạo đức”
Những lời nói này giống như đang giết gà dọa khỉ, có tác dụng cảnh cáo rất lớn.
Bề ngoài thì mặc dù Chiến Quốc Việt chấp nhận việc chưa kết hôn sinh con nhưng lại không cổ súy cho hành vi này.
Buổi lễ thừa kế này rất nhanh chóng kết thúc một cách thuận lợi.
Sau khi các cổ đông của Chiến Thị dần dần rời đi thì con cháu của nhà họ Chiến, bao gồm con cháu giá thú hay ngoài giá thú đều ở lại cả, họ vây quanh Quốc Việt và hỏi: “Chủ tịch, thế cậu định sắp xếp chúng tôi thế nào đây?”
Chiến Quốc Việt nhún nhún vai và trả lời một cách bình thản: “Đi tìm bố của mọi người đấy”
Những người con ngoài giá thú của phòng hai và phòng ba đều vô cùng hào hứng còn những người con trong giá thú lại tối sâm mặt mày lại.
Chiến Hàn Long bực mình chất vấn Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, ý cậu là sao? Là không cho chúng tôi vào sống trong biệt thự Ngọc Bích sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Quan thanh liêm cũng khó xử chuyện gia đình, mỗi nhà mỗi cảnh, tôi giao quyền cho mọi người tự xử l’ Hàn Lâm kéo lấy Chiến Quốc Việt và nói một cách khó tin: “Quốc Việt, sao cháu có thể phủ định chế độ mà bố cháu khó khăn lắm mới xây dựng được hả?”
Chiến Quốc Việt nhìn Hàn Lâm đang rất bần thần và nói đầy ẩn ý: “Chú út, vấn đề con cháu ngoài luồng đến cuối cùng cũng phải giải quyết thôi, thà để họ âm thầm gây chuyện thì cho bằng đưa họ ra ngoài ánh sáng còn hay hơn, kẻ thù có thể nhìn thấy còn dễ đối phó hơn kẻ thù năm trong tối không phải Sao”
Hàn Lâm ngơ ngác nhìn Chiến Quốc Việt, anh ta luôn cảm thấy Quốc Việt là người rất thâm sâu nhưng bây giờ lại cảm thấy thằng bé này thâm sâu đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Bé An không hiểu sự tình đã bởi vì Chiến Quốc Việt không giữ gìn chế độ của bố mà cảm thấy rất buồn bã, bé Tùng nhìn thấy bé An rơm rớm nước mắt thì tò mò hỏi: “Em gái, em sao thế?”
Bé An thì thầm nói: “Em sợ anh hai làm thế sẽ khiến bố cảm thấy không vui”
Bé Tùng khoác vai cô bé và nhẹ nhàng an ủi: “Em đừng buồn, Quốc Việt làm thế tất nhiên là có kế hoạch cao siêu của anh ấy.
“Hả?”
Bé Tùng nói: “Nếu như Quốc Việt đàn áp việc chưa kết hôn sinh con thì chỉ khiến phòng hai và phòng ba liên kết lại đối phó với mình, còn bây giờ anh ấy thả toàn bộ đám đầu trâu mặt ngựa ra ngoài để họ cắn xé lẫn nhau, sau khi hai bên đều bị trọng thương sẽ hao tổn nguyên khí, tới lúc đó anh ấy mới xuất hiện để thu dọn bãi chiến trường này sau”
Bé An như bừng tỉnh: “Quốc Việt muốn anh em họ tàn sát lẫn nhau sao?”
Bé Tùng ‘hừ một tiếng: “Con giá thú hay con ngoài giá thú vốn dĩ đều là những đứa trẻ vô tội nên Quốc Việt sẽ không gây khó dễ cho họ, tất nhiên sau trận tàn sát đẫm máu này thì thời gian sẽ chứng minh con cháu nào của nhà họ Chiến có thể tin tưởng được? Ai là người mưu tính trong lòng? Sau này Quốc Việt sẽ càng chính xác hơn trong việc dùng người!”
Bé An giơ ngón tay cái lên: “Anh hai thật lợi hại.”
Bé Tùng cũng rất khâm phục Quốc Việt: “Anh hai đúng là anh hai.”
Sau khi buổi lễ thừa kế kết thúc thì Chiến Quốc Việt bọn bọn đã quay về tòa thành Ái Nguyệt.
Những phòng khác cũng đang bởi vì chuyện con ngoài giá thú mà cãi nhau ầm ï cả lên.
Việc tranh chấp tài sản khiến mọi người cảm thấy rất buồn bực.
Đình Lê và Đình Vũ vốn còn đang rất vui mừng vì sau bao nhiêu năm cố gắng thì cuối cùng họ cũng nhìn thấy cảnh thê thiếp quay quần và con cháu đầy đàn rồi.
Thế nhưng sau khi trải qua ngày đầu tiên tranh cãi không ngừng thì họ bắt được nghỉ ngờ liệu có phải những cố gắng suốt bao nhiêu năm qua đều đã đi sai hướng hay không?.