Không biết bên ngoài đã đổ mưa từ lúc nào, nhưng mà Diệp Phong không muốn quấy rầy chủ nhân bên trong của tòa thành Ái Nguyệt, anh ta và các thành viên khác của Quỷ Ảnh cùng nhau đứng ở dưới mưa.
Thỉnh thoảng, ánh mắt Diệp Phong sẽ quét về phía phòng của bé An.
Nhìn thấy màn cửa lay động, đáy mắt Diệp Phong hiên lên một vẻ nghi hoặc.
Chắc không phải cô nhóc này không chịu ngủ đấy chứ?
Vì để kiểm tra bé An, Diệp Phong bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Trong lòng bé An sốt ruột như lửa đốt, lúc này cũng bất chấp sự hiềm nghi giữa mình với Diệp Phong, cô bé cầm lấy mấy cái ô che mưa rồi chạy xuống dưới lầu.
Diệp Phong hắt hơi vài cái, bỗng nhiều cười nhạo sự ấu trĩ của mình.
Anh ta thử sự chân thật của một đứa trẻ làm cái gì?
Anh ta có bệnh sao?
Nhưng mà khi nắm tay của cánh cửa lớn của tòa thành Ái Nguyệt phát ra âm thanh, nhìn thấy thân hình nhỏ xinh của bé An ở trước mặt mình thì Diệp Phong hoàn toàn choáng váng.
Bé An phát ô cho từng thành viên của Quỷ Ảnh, khi đến lượt Diệp Phong thì cô bé căng thẳng đưa ô che mưa cho anh ta, thậm chí cũng không dám liếc mắt nhìn anh ta nhiều thêm một chút, xoay người chạy trốn.
Tay Diệp Phong bỗng nhiên giữ chặt cô bé.
Bé An hoang mang xoay người lại, trong lòng không ngăn được sự kinh hỉ.
Đáy mắt hiện ra một sự chờ mong.
“Nhóc con, đã muộn như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?”
Diệp Phong hỏi.
Lỗ tai của bé An hơi nóng lên, cô bé không thể nói cho anh ta biết là bởi vì mình lo lắng cho anh ta nên không ngủ được.
Trước kia cô bé có thể không biết xấu hổ mà đi trêu chọc Diệp Phong, nhưng mà bây giờ anh ta đã có bạn gái, bé An cũng biết mình phải kiềm chế lại.
“Em..” Cô bé ngập ngừng mãi không giải thích được lý do.
Diệp Phong bỗng nhiên vươn tay vuốt ve mặt cô bé, thở dài nói: “Sao em lại gầy nhiều như vậy?”
Bé An cười rộ lên: “Anh Diệp Phong, em đã trở nên xinh đẹp có phải hay không?”
Diệp Phong liền cảm thấy cơ thể như cái bánh bao lên men của cô bé chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn đã trở nên teo tóp, không có tâm trạng quan tâm đến vẻ bề ngoài của cô bé.
Chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cô bé.
“Cứ chợt béo chợt gầy như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.
Bây giờ bao nhiêu kí?”
“Em 35 kí”
Diệp Phong nhìn cơ thể nhỏ xinh của bé An, vẫn còn chút mập mạp của trẻ con, bỗng nhiên nhe răng cười: “Thực tốt, sau này cứ giữ nguyên trọng lượng này đi.”
Bé An gật đầu: “Được”
Bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Phong cơ hồ giơ ô ra chính giữa để che cho cô, còn anh ta thì lộ cả nửa người ra bên ngoài, càng lúc càng bị mưa lớn làm cho ướt đẫm, bé An vội vàng che đầu chạy về.
“Em về đây”
Diệp Phong nhìn bộ dáng như thỏ chạy của cô bé thì đáy mắt hơi ngưng tụ một ý cười.
Anh ta bỗng nhiên phát hiện ra mình hình như đã sai rồi.
Anh ta vẫn luôn xem bé An như một đứa trẻ, nhưng mà trong lòng đứa nhỏ lại bắt đâu gánh vác chuyện gì đó.
Không hề giống với trước kia, vui giận yêu ghét đều thể hiện trọn vẹn trước mặt anh ta.
Chỉ cần bé An nhíu mày một cái thì anh ta đã biết cô bé đang có tâm sự.
Bây giờ bé An rõ ràng là muốn gặp anh ta, rõ ràng là muốn quan tâm anh ta, nhưng lại cố gắng không thể hiện ra.
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn rèm cửa trên phòng bé An, nó không hề lay động nữa.
Trong lòng Diệp Phong ứ nghẹn muốn chết.
Đến tột cùng, đứa nhỏ này cất giấu bao nhiêu tâm trạng?.