Tình yêu của Chiến Hàn Quân đối với Nghiêm Linh Trang vốn đã không phải thứ tình yêu lý trí.
Người đời có thể khinh dễ thái tử gia thủ đô.
Nếu như đạp đổ anh, làm nhục anh thì anh vẫn cứ vân đạm phong kinh mà đánh trả lại.
Nhưng nếu như có người dám gây thương tổn đến Nghiêm Linh Trang thì cho dù chuyện đó chỉ mới khiến Nghiêm Linh Trang có chút không vui thôi thì cũng khiến cho nhà họ Chiến dâng lên một trần cuồng phong sóng gió.
Tình yêu của nhà họ Chiến đối với Linh Trang khiến cho Dư Nhân ghen ty.
“Vừa khắc nhân duyên, lại khắc tính mạng.
Sao mà tôi lại cảm thấy người mà ông ta nói lại chính là anh vậy chứ?” Dư Nhân luôn là có bản lãnh đem sự ghen tuông của ông ta đối với nhà họ Chiến chuyển hóa thành công kích về phía nhà họ Chiến.
Cây xe Rolls Royce của Chiến Hàn Quân thiếu chút nữa thì đụng lên trên vách tường phía đối diện.
Xe thắng gấp một cái thì chiếc xe Rolls Royce liền ngừng ngay vị trí cách mặt tường khoảng một centimet.
Dư Nhân bị khoảnh khắc này dọa sợ xanh mặt.
“Anh lái xe kiểu gì vậy chứ?”
Chiến Hàn Quân hung tợn trợn mắt nhìn anh: “Ai bảo cậu nói lung tung?”
Dư Nhân nhún nhún vai cười nói: “Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật.
Linh trang của anh vì ở chung một chỗ với anh vì thế mới bỏ qua mối lương duyên với tôi.
Vậy không phải là anh đang khắc mối lương duyên của cô ấy hay sao? Còn nữa, anh cùng cô ấy ở chung một chỗ thì lại xuất hiện một đống chuyện đen tối hư hòng liên quan đến anh khiến cho thân thể cô ấy bị tổn thương.
Đây không phải là đang khắc tuổi thọ của cô ấy hay sao?”
“Im miệng” Chiến Hàn Quân hiển nhiên là đã giận dữ nói: “Còn tiếp tục nói nữa thì tôi sẽ xé rách miệng của cậu”
Cái vị nhà họ Chiến kia tức giận vì thế một cước đạp mở cửa xe bước từ bên trong ra.
Vừa ngước mắt nhìn về phía vỉa hè đối diện thì thấy Chu Mã đang kinh hoảng nhìn anh.
Thần sắc nơi đáy mắt của Chiến Hàn Quân vốn dĩ đã băng lãnh nhưng trong một giây nhìn thấy Chu Mã kia thì nhất thời hơi thở băng lãnh kia cứ thế mà xông ra ngoài tựa như muốn đóng băng toàn bộ khu vực xung quanh vậy.
Chu Mã run run nhìn Chiến Hàn Quân.
Anh vẫn cường tráng xinh đẹp như vậy tựa hồ như những năm tháng đó không khắc chút dấu vế nào lên trên người của anh mà lại khiến cho anh càng ngày càng trở nên thuần thúc, càng ngày càng trở nên mị hoặc.
Nhưng mà một người đàn ông như vậy, một người đàn ông luôn khiến cho tâm tình cô trở nên nhộn nhạo bất định giờ phát này lại tựa như một đao phủ đang cầm đao trong tay vẫy gọi cô bước tới.
Khi đèn xanh vừa tắt, đỏ đèn sáng lên…
Chu Mã giống như bị người khác phù phép không thể cử động được vậy.
Xe cộ bắt đầu xoẹt qua bên người cô.
Bỗng nhiên đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ra nụ cười yêu nghiệt cùng khuynh thành.
Bỗng nhiên anh ta mở miệng nói hai câu: “Chu Mã”
Nụ cười kia lộ lực đầu độc chí mạng…
Chu Mã tựa như mở cờ trong bụng mà chạy về phía trước…
Một tiếng bịch vang lên, sau đó chính là cơ thể của Chu Mã bay lên theo một đường parabol.
Nụ cười nơi đáy mắt của Chiến Hàn Quân liền nguội xuống.
Anh xoay người làm như không thấy gì cả mà bước lên chiếc xe Rolls Royce.
Dư Nhân tận mắt thấy hết toàn bộ mọi chuyện có chút hoảng sợ vỗ vỗ lồng ngực của mình lắp bắp nói: “Anh đây chính là giết người trong vô hình đó?”
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng mà tôi vẫn chưa có làm gì cả.
Cô ta chính là tự làm bậy thì không thể sống”
Phịch…
Dư Nhân nhìn Chu Mã rơi xuống đất bị xe cộ vô tình mà nghiền ép qua thì bỗng nhiên giơ tay lên bảo vệ ánh mắt của mình.
Sau đó hoảng hốt chuẩn bị leo lên xe Rolls Royce.
Nhưng ngay lúc này anh lại thấy Chiến Hàn Quân đóng kín cửa xe.
“Này, anh làm gì vậy?”
Chiến Hàn Quân kéo cửa sổ xuống nói với Dư Nhân: “Thay cô ta nhặt xác đi”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải thay cô ta nhặc xác? Thật quá ghê tởm”” Dư Nhân hét.
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi phải đi phong tỏa tin tức Chu Mã chết.
Nếu không sợ răng ngày mai Linh Trang đọc được sẽ gây lên một hồi náo loạn không yên mất”
Dư Nhân: “…”
“Đi đi”
Chiến Hàn Quân phóng chiếc xe Rolls Royce đi.
Lúc anh trở lại tòa thành Ái Nguyệt thì đã thấy Linh Trang đang lười biếng ngồi trên sân ở tầng dưới nhắm mắt dưỡng thần.
Thời tiết rất nhanh sẽ vào đông, trong không khí đều tràn đầy hơi lạnh như băng.
Chiến Hàn Quân thấy Linh Trang thì sắc mặt đều thay đổi.
Anh bước nhanh về phía trước đem áo khoác trên người cởi ra bọc kín Linh Trang lại rồi đau lòng trách cứ: “Linh Trang, em ở chỗ này làm gì?”.