Bé An vốn vẫn còn sững sờ, lập tức cười an ủi mẹ: “mẹ đừng buồn, thực ra rời khỏi thủ đô, cũng rất tốt” Linh Trang còn tưởng rằng người nhát gan nhu nhược như bé An đột nhiên phải biệt ly sẽ vô cùng khổ sở, nhưng mà bé An đối với sự sắp xếp này lại thản nhiên tiếp nhận.
Điều này làm cho Linh Trang vô cùng ngoài ý muốn.
Bé An quay đầu ra ngoài cửa số xe, ánh mắt quyến luyến ngắm nhìn lại phong cảnh thủ đô.
Trong lòng yên lặng nhớ kỹ: “Chào tạm biệt thủ đô, sau này gặp lại.
Chào tạm biệt anh Diệp Phong, sau này gặp lại.”
“Bé An, con thật sự có thể vượt qua sao?” Linh Trang hỏi.
Giọng nói của bé An vô cùng thản nhiên: “Rời xa bố mẹ và anh chị, con chắc chắn sẽ khó vượt qua.
Thế nhưng, rời khỏi thủ đô, con không cần mỗi ngày phải vắt hết óc thăm dò tin tức của anh Diệp Phong, mỗi ngày làm cách nào có thể nhìn thấy anh ấy từ xa… Con rốt cuộc không cần phải sống khổ sở dày vò như vậy nữa”
Dừng lại một lúc lâu, giọng nói của bé An nhỏ dần: “Con nghĩ, chỉ có rời khỏi thủ đô, mới có thể chữa lành nỗi đau thất tình”
Linh Trang vậy mà không biết vui hay buồn nữa.
Diệp Phong mang lại cho bé An sự đau khổ, thì ra nặng nề như thế.
Linh Trang điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: “Về sau con phải ngoan ngoãn nghe lời cụ nói.
Đi theo bà ấy học y cho tốt.
Nếu tâm trạng con không vui, nhớ gọi điện thoại cho mẹ”
Bé An gật đầu: “Vâng”
Chiến Hàn Quân ngồi ở ghế lái phía trước, đôi mắt thâm thúy, lại ẩn chứa đầy tâm sự.
Lúc xe Rolls-Royce đi vào vườn hoa Vô Ưu, bà nội Bác Danh tươi cười chào đón.
Khi nhìn thấy bé An, trong mắt bà nội Bác Danh tràn đầy nghi hoặc.
Bác Danh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Bé An, cháu làm thế nào gầy đi được vậy?”
Bé An ngại ngùng nói: “Ăn uống điều độ”
Bác Danh kinh ngạc đến cực điểm.
Trong tất cả các phương pháp giảm béo, việc ăn uống điều độ chắc chắn là phương pháp xử lý cần thử thách nghị lực vô cùng lớn.
Huống chỉ bé An vốn dĩ bị mắc chứng ăn quá độ, thông qua việc kiêng ăn để giảm béo chính là một sự khó khăn không thể tưởng tượng được.
Bà nội Bác Danh giống như mở cờ trong bụng đứng lên, bà cảm giác mình nhặt được bảo bối lớn.
Bà tin tưởng rằng chỉ cần dưới sự đào tạo của bà, bé An chắc chắn có thể tạo nên nét đẹp lạ lùng.
“Bà nội, cháu có chuyện muốn nói với bà” Chiến Hàn Quân nói.
Bác Danh dẫn Chiến Hàn Quân vào phòng.
Hai người nói chuyện bí mật tới tận hai tiếng mới đi ra.
Bé An thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy.
Bố chắc chắn là không yên lòng cho cô, nên mới dặn dò cụ nhiều như vậy.
Sau khi Chiến Hàn Quân và bà ràng chứng kiến ánh mắt tươi cười biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là thần sắc ngưng đọng.
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt bé An, dang hai tay ra, cưng chiều nói: “Ôm bố một cái”
Bà nội Bác Danh đi ra, bé An rõ Bé An cẩn thận ôm bố.
Chiến Hàn Quân yêu thương xoa đầu bé An, nhẹ nhàng ặn dò: “Bé An, con phải nhớ kỹ, con là viên ngọc trong lòng bố mẹ.
Bất luận kẻ nào cũng không có quyền được tổn thương viên ngọc nhà chúng ta.
Diệp Phong không thể, con cũng không thể”
Nước mắt hối hận của bé An lăn dài: “Bố yên tâm, về sau con nhất định sẽ yêu thương bản thân mình.
Sẽ không tự tàn phá thân thể nữa”
“Bé An, con vĩnh viễn phải nhớ kỹ, con là con gái của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang”.