Bé Tùng quay đầu lại thì phát hiện Quốc Việt gạt mình.
Bé Tùng ranh ma cười một tiếng: “Em đạo đức giả ở đâu?”
Quốc Việt tiến lại gần bé Tùng, chất vấn: “Thực ra, trong lòng em rất ghét Dư Thiên An đúng không?”
Bé Tùng: “…”
Quốc Việt khoanh tay, nhìn kí bé Tùng vô hại nói: “Trong lòng ước gì dùng ngàn dao giết chết bà ấy, nhưng lại cười khi đối mặt với người khác.
Con hồ ly tinh này thật là xảo quyệt.
Anh suýt chút nữa thì tin em rồi.”
Bé Tùng tự nhủ nói: “Cuối cùng em vẫn chưa lừa gạt anh mà”
Chiến Quốc Việt phân tích nói: “Em che giấu nhân cách của mình, ngụy trang thành nhân cách nịnh nọt dễ chịu.
Như vậy bất luận là ai đều không đề phòng em”
Quốc Việt đột nhiên kéo cổ áo bé Tùng, đem cậu đặt ở dưới mắt mình: “Anh đột nhiên rất tò mò, nhân cách thật sự của em trai mình là như thế nào?”
Bé Tùng nói: “Lạnh lùng vô tình, thích giết thành tán.
Anh tin không?”
Chiến Quốc Việt nhìn vẻ bình tĩnh lóe lên dưới mắt bé Tùng, gật đầu: “Anh tin”
Đột nhiên, Thanh Tùng bật cười, đôi mắt đào hoa cong lên như trăng lưỡi liềm.
Thoạt nhìn đáng yêu cực kì.
“Đừng nghiên cứu em nữa.
Việc cấp bách nhất là đến nhà họ Dư để tra hỏi người hầu xem có vấn đề gì không.
Đừng để cô ta trốn thoát.”
Chiến Quốc Việt nói: “Ừ”
Hai người di chuyển đến biệt thự nhà họ Dư.
Khi mới chuyển đến, ngôi biệt thự trên núi của nhà họ Dư không có tấm biển, nay được trang bị tấm biển khắc bằng gỗ, tấm biển khắc bốn chữ: “Làn gió thổi tới.”
Bé Tùng chỉ vào tấm bảng, khôn ngoan hỏi Chiến Quốc Việt: “Dư Nhân một người hoang dã này, đã đặt cho biệt thự trên núi của mình một cái tên tao nhã như vậy.
Ý của chú ấy là gì?”
Chiến Quốc Việt nói: “Lúc trước Dư Nhân vì mẹ mình đặt tên nhà là biệt thự Nhĩ Phong.
Vì vậy, làn gió này có lẽ là một phép ẩn dụ cho mẹ của chúng ta đi.
Cái này đến từ hai chữ, rõ ràng chính là chú ấy có trái tim sâu sắc đối với mẹ của chúng ta.
Bố nhìn thấy tấm bảng này, có lẽ sẽ tức nôn ra mấy lít máu đi?” Bé Tùng nói: “Để em đi tháo nó xuống”
Chiến Quốc Việt nói: “Đừng.
Anh có biện pháp để chú ấy đổi tấm bảng”
Hai người bước vào Dư Thiên An và Dư Sinh đang ngồi trong đình, thưởng thức trà Long Tỉnh.
“Uống trà không?” Nhìn thấy Chiến Quốc Việt và bé Tùng, Dư Nhân giả mù sa mưa hỏi.
Chiến Quốc Việt liếc nhìn hai chiếc cốc trên bàn đá, cười nhàn nhạt một tiếng: “Được thôi.”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt không chút khách khí ngồi xuống.
Chiến Quốc Việt nói: “Để người hầu đi ra pha trà đi.”
Dư Nhân nói: “Cháu không có tay chân sao? Chén trà ở đẳng kia kìa, tự đi mà lấy!”
Bé Tùng lấy con dấu đầu của trại nhà họ Dư ra từ ngực mình, lắc lắc nó trước mắt Dư Nhân?
Sắc mặt Dư Nhân trông như bị táo bón: “Dùng sức mạnh áp đảo người khác?”
Bé Tùng nói: “Tôi muốn gặp người hầu”
Dư Nhân bấm cằm vênh mặt hất cằm sai khiến: “Dư Tiền, đi gọi Tô Tâm ra đây”
Bé Tùng cầm con dấu đầu ôm vào trong lòng.
Dư Nhân liếc nhìn anh và trêu chọc: “Con dấu đầu nên giấu đi, con dấu đầu đừng lúc nào cũng lấy ra, sợ rằng người khác không biết cháu là người trại nhà họ Dư.
Sớm muộn gì cháu cũng sẽ gặp rắc rối.”
Bộ dáng không sợ trời không sợ đất bé Tùng, nói: “Thời gian rảnh rỗi của cháu gần đây rất nhiều.
Đang lo không có ai giúp cháu xử lí thời gian.”.