Rất nhanh, Dư Tiền liền đem Tô Tâm đi đến trước mặt của Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng.
Tô Tâm chỉ là một cô gái mới có mười tám mười chín tuổi, vẫn còn mặc trang phục mà nhà họ Chiến cung cấp cho người làm, ánh mắt mập mờ, lộ ra sự nhát gan.
“Hai cậu chủ à, tôi chính là Tô Tâm.
Không biết là hai cậu chủ tìm tôi có việc gì không ạ?” Giọng nói của Tô Tâm rất nhẹ, mang theo một chút thanh âm sợ sệt.
Chiến Quốc Việt huých cùi trỏ về phía trước của Thanh Tùng, nhỏ giọng nói: “Em không phải là đang tu luyện mỹ nhân kế hay sao? Để anh xem xem em đã tu luyện được đến mấy tầng rồi nào?”
Thanh Tùng: “…”
Thanh Tùng lườm anh một cái: “Anh muốn lười biếng thì cứ nói luôn đi.
Đi tìm một cái cớ như vậy để làm gì chứ? Em biết rằng anh không thích cùng với người lạ nói chuyện mà, không sao hết, em nói, em thích nói chuyện nhất mà”
Thanh Tùng làm tư thế ngồi đoan chính, sau đó thì hỏi thăm Tô Tâm về mấy vấn đề mà dường như không có chút liên quan nào đến vụ án: “Chị Tô Tâm à, chị lớn lên xinh đẹp thật đấy… năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?”
Một miệng nước trà của Dư Nhân thiếu chút nữa mà phun ra ngoài.
Cái thằng bé này rốt cuộc là đi tra án hay là đi tìm bạn gái vậy hả?
“Mười chín tuổi ạ” Tô Tâm nói.
Đáy mắt của Thanh Tùng trong nháy mắt trầm xuống, hai năm trước, Tô Tâm mới có mười bảy tuổi.
Nhà họ Chiến căn bản không thể nào có khả năng đi thuê một người chưa thành niên đến làm người làm.
Thanh Tùng ném cho Tô Tâm một ánh mắt đầy mị hoặc, vô cùng phát điện: “Chị Tô Tâm à, là ai đã dẫn chị đến nhà họ Chiến để làm việc vậy?”
“Là bà Vân ạ” Vừa nói đến bà Vân này, tay của Thanh Tùng liền không hề lưu luyến mà buông lỏng tay của Tô Tâm ra.
Tô Tâm dường như cũng ý thức được bản thân đã nói những chuyện mà không nên nói, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhìn thấy phản ứng của Thanh Tùng đối với cô ta như thế, Tô Tâm càng giác ngợ ra được, bản thân đã bị Thanh Tùng lợi dụng rồi.
Chiến Quốc Việt đứng lên, quan tâm mà lấy khăn ra trừ khuẩn ở tay cho Thanh Tùng, Thanh Tùng liền rút khăn giấy ra, từng lần từng lần mà sát khuẩn tay.
Dư Nhân nhìn về phía bao khăn giấy vô cùng đầy đặn cứ như thế mà bị Thanh Tùng dùng gần hết, liền cười nhạo mà đứng lên: “Đừng có chà nữa, chà thêm nữa là da tay tróc da luôn đó.
Lãng phí khăn giấy của tôi.”
Một Thanh Tùng vừa mới ôn hòa vô hại bây giờ không còn tí nào nữa, đáy mắt lập tức đông lại: “Tô Tâm à, làn da của cô trắng mụn như thế này, không phải là một đứa trẻ của nhà nghèo.
Cô đến nhà họ Chiến làm người hầu là vì lí do gì chứ?”
Tô Tâm vừa mới bắt đầu nghĩ đến muốn giấu diếm, Thanh Tùng liền nói với Dư Tiền: “Nghe nói trại của nhà họ Dư chúng ta có rất nhiều người hầu có rắp tâm à?”
Dư Tiền hiểu ý, gật gật đầu: “À”
“Nghe nói gia trại nhà họ Dư âm dương vô cùng mất cân đối, chế độ một vợ nhiều chồng là vô cùng phổ biến có đúng không?”
Dư Tiền ngẩn ngơ…
Dư Nhân gật gật đầu: “Đúng là như vậy”
Tô Tâm bị dọa đến mức nhảy phốc lên quỳ xuống trước mặt của Thanh Tùng, cầu khẩn mà nói: “Cậu chủ Thanh Tùng, xin cậu đừng có gửi tôi đi mà.
Cậu bảo tôi làm cái gì tôi cũng sẽ làm như thế, có được không ạ”
“Cái gì cũng được à?”
“Đều được hết”
Thanh Tùng nhìn về phía Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt à, anh xem như thế nào đi?”
Chiến Quốc Việt giơ ngón tay về hướng của cậu em nói: “Thẩm tra cũng không tồi đâu nhỉ.
Chỉ là có chút lãng phí khăn giấy khử độc quá.”.