Nó như những bông hoa trong nhà kính sau khi trãi qua một trận bão táp thì đã trở thành một đống đổ nát.
Sau một hồi, bé An mới ổn định lại tinh thần: “Được, cháu học.
Bây giờ cháu sẽ đi học.”
Bác Danh vui mừng gật đầu.
“Không cần gấp, cháu vừa mới về nhà, trước tiên cứ nghỉ ngơi, điều chỉnh mấy ngày đi đã.
Mấy ngày này bà sẽ dẫn cháu đi tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, sau này có khả năng cháu sẽ lên núi hái thuốc”
“ô”
Điều đầu tiên mà bé An quen thuộc chính là ngôi nhà kiểu lâu đài này.
Có ba tầng ở trên mặt đất, còn dưới tầng ngầm lại có hai tầng.
Lầu một là nơi để sinh hoạt hàng ngày.
Phòng bếp, phòng tắm, phòng ngủ đều ở lầu một.
Ở lâu một, ngoại trừ một số đồ dùng y học được trang trí bên ngoài thì căn bản không.
có chút hơi thở nào của một trường y.
Tuy nhiên, trên lầu hai đều là phòng đọc sách, mỗi một phòng đọc đều chia thành các hạng mục, trưng bày riêng biệt giữa y học Việt Nam, y học Phương Tây, y học cổ đại, còn có các trường phái y học dân gian hiện nay.
Khi bé An nhìn thấy sách được xếp dày đặc ở trên giá sách thì lập tức cảm thấy quyết định của mình quả thực là nóng vội.
“Nhiều sách như vậy phải đọc đến bao lâu mới hết?”
Bác Danh nói: “Không phải đọc, cháu phải ghi nhớ chúng”
Bé An nuốt nước bọt: “Ghi nhớ? Trí nhớ của cháu không tốt, không giống như anh trai của cháu có khả năng xem qua là nhớ.
Hay là cháu đừng nên học nữa?”
Bác Danh nói: “Cho nên, cháu quyết định từ bỏ việc cứu chữa sức khỏe của bố mẹ mình?”
Bé An nghĩ đến những nguy hiểm tiềm ẩn đối với sức khỏe của bố mẹ thì lại cố gắng lấy hết dũng khí nói: “Không, cháu muốn học.
Dù có khó tới đâu thì cháu cũng phải học.”
Lầu 3 là phòng thí nghiệm, là nơi mà Bác Danh tiếng hành các loại nghiên cứu sinh hóa khác nhau.
Bác Danh chỉ vào.
một phòng thí nghiệm ở trong gốc, nói: “Bé An, phòng thí nghiệm này sẽ giao cho cháu.”
Bé An bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, sau khi cô bé nhìn thấy bên trong được bày biện những xác chết của nhiều loài sinh vật thì lập tức sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sau đó liền bỏ chạy.
“Thật là đáng sợ.”
Cô bé đứng rất xa trên hành lang lầu ba, vỗ ngực hoảng hồn nói: “Bà cố, những cái đó đều là xác chết con gì?”
Bác Danh nói: “Các loại động thực vật.
Đương nhiên, cũng bao gồm con người: Bé An hoang mang nói: “Vì sao học y lại những xác động vật không phải là con người còn phải giải phẫu Bác Danh nói: “Là vì dành cho mục đích nghiên cứu”
Nhìn thấy bé An vẫn hoang mang như cũ, Bác Danh nói: “Yên tâm đi, về sau cháu sẽ cảm thấy hứng thú đối với bọn chúng”
Bé An lắc đầu: “Cháu chỉ muốn làm bác sĩ ngoại trú, không phải là bác sĩ phẩu thuật”
Bác Danh liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Chờ sau khi cháu đọc hết sách y khoa ở đây rồi hẳn đưa ra kết luận”
Sau đó Bác Danh đưa bé An đi xuống lầu một và lầu hai của tầng hầm.
Tâng hầm này chứa các loại thuốc.
Mỗi loại thuốc không được ghi chép rõ ràng, toàn bộ đều được đóng gói trực tiếp trong túi trong suốt.
Sau khi quan sát xong môi trường học tập của mình, đáy mắt bé An lộ ra vẻ bối rối: “Bà cố, cháu thật sự sợ rằng cả đời này cũng không thể ra trường được”
Bác Danh cười và nói: “Không, cháu sẽ ra trường sớm hơn so với bà”
Bé An cũng không biết sự tự tin của Bác Danh từ đâu mà đến, trong lòng âm thầm cân nhắc: “Cháu thật sự, được không?.