Thủ Đô.
Bầu trời trăng sáng sao thưa!
Chiến Quốc Việt và bé Tùng lén lút rời khỏi phòng cho thuê, ẩn nấp kín đáo ở sân biệt thự Ngọc Bích mênh mông.
Khi đã tiếp cận được hậu viện của bà Vân, Chiến Quốc ‘Việt bỗng nhiên lôi léo tay của bé Tùng, nghiêm túc căn dặn: “Thanh Tùng, bà Vân này tính toán tỉ mỉ, mưu mô xảo nguyệt, em phải cẩn thận”
Bé Tùng nặn ra một nụ cười hồn phi phách lạc, bàn tay không kiềm chế được nắm lấy bả vai của Chiến Quốc Việt nói: “Quốc Việt, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
Em liền xông vào làm phân tán sự chú ý của bà ta, còn anh thì lén vào phòng của bà ta, dò xét thực hư của bà ta”
Chiến Quốc Việt đưa một ngón tay trước mặt bé Tùng quơ quơ.
Bé Tùng buồn bực: “Làm sao thế, đây không phải là chủ ý tốt lắm sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Tốt đúng là tốt, chẳng qua là nên phân công ngược lại, để anh trực tiếp dây dưa với bà Vân, còn em thì lén lút vào phòng bà ta.
Nếu gặp nguy cơ gì đó gây nguy hiểm, em phải lập tức chạy đi”
Bé Tùng không nói gì trợn mắt trắng nhìn Chiến Quốc Việt: “Ở trong mắt anh em là người sợ chết như vậy sao? Anh là anh ruột, em không để tâm đến mà để anh ở lại được sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Không phải là để cho em một mình chạy để lại anh, mà là chạy về tìm viện binh.
Em nói coi nếu như hai người chúng ta đều ở lại đây, bố mẹ phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt của bé Tùng liền hiện lên vẻ ngưng trọng.
Chiến Quốc Việt cho đến bây giờ đều không sợ trời không sợ đất, nhưng khi đối với việc của bà bà Vân này, đã có vài phần không chắc, có thể nói cái bà bà Vân này cực kỳ khó đối phó.
“Được rồi, em sẽ nghe lời anh”
Cứ như vậy, Chiến Quốc Việt và bé Tùng mỗi người một ngã, Chiến Quốc Việt lập tức trực tiếp đi đến cổng chính.
Còn bé Tùng lại đi cửa sau một cách lén lút.
“Ai đó”
Bà Vân mặc đồ ngủ màu đen, ngay cả nút buộc trên áo đường may cũng là màu đen tuyền.
Toàn thân nguyên bản một màu đen ở trong bóng đêm chính xác là bà Vân, thật giống như ma quỷ.
Chiến Quốc Việt đưa lên tiếng cười trong trẻo: “Là tôi, Chiến Quốc Vi Bà Vân vì Chiến Quốc Việt mà mở cửa gỗ trong sân, sân nhỏ này thời đại đã lâu không được tu sửa, ngay cả cửa gỗ cũng loang lỗ nhiều màu rêu.
Chiến Quốc Việt dù sao cũng cảm thấy rằng, cái sân này trở lại tràn ngập cái không khí ban đầu.
“Cậu Quốc Việt, sao cậu lại đến đây?” Bà Vân kinh ngạc hỏi.
Chiến Quốc Việt chắp tay sau lưng thuần thục đứng ở cửa.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt sâu sắc, nhưng lại cấp cho bà Vân một loại cảm giác không dám xâm phạm.
“Nói đến là bà Vân đã nghe qua chuyện Chu Mã tại nhà họ.
Dư gặp tai nạn xe!” Chiến Quốc Việt lúc nói lời này như là câu hỏi, nhưng thực chất giọng điệu quả quyết chắc chắn”
Bà Vân lạnh nhạt cười: “Chu Mã chết, mọi người đều biết, Tôi cũng đã được nghe qua.”
Nhẹ nhàng buông ra một câu, giống như mình là người ngoài cuộc.
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy bà Vân chắc cũng biết, Chu Mã chết là do người hầu Tô Tâm gây nên”
Đáy mắt bà ta có chút hiện lên nét kinh ngạc.
Lắc đầu cười nị lều này làm sao có thể được chứ? Tô Tâm là người hầu của nhà họ Chiến, trong thời gian làm việc không thể nào.
rời khỏi trang viện, còn Chu Mã là bị tai nạn xe ở ngoài trang viên.
Hai người trong lúc đó làm gì có thể có liên quan đến nhau được?”.