Chiến Quốc Việt nói: “Chu Mã là một tù nhân của nhà họ Chiến.
Sau khi Tô Tâm khống chế tinh thần của Dư Thiên An, cô ta đã điều khiển Dư Thiên An để cho Chu Mã chạy đi, cho nên Tô Tâm không thể không có liên quan gì với cái chết của Chu Mã được”
Bà Vân nhỏ giọng nói: “Nếu là do Tô Tâm đã giết chết Chu Mã thì tại sao cậu chủ Quốc Việt lại đến đây để tìm tôi vậy?”
Đồng tử sâu thẳm của Chiến Quốc Việt nhìn thẳng vào người bà Vân, cậu nói: “Tôi nghe nói bà Vân là người đã đề cử một vị thành niên là Tô Tâm làm người giúp việc cho nhà họ Chiến?”
Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt của bà Vân.
Nhưng bà ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh rất nhanh.
Bà ta cười nhẹ: “Đúng vậy.
Vì tôi thương xót cho đứa trẻ đó không có bố không có mẹ, cho nên đã cầu xin ông chủ hai của cậu thu nhận Tô Tâm”
Chiến Quốc Việt giống như đang đánh Thái Cực Quyền mà ra quyền một cách thong thả nhưng sức mạnh của nó lại bằng sức mạnh của bốn đòn: “Bà Vân đã sai lầm rồi.
Chỉ cần là người thì đều có bố có mẹ và Tô Tâm cũng không phải là ngoại lệ.”
Bà Vân thâm giật mình và trong lòng có chút buồn bực.
Đứa trẻ Chiến Quốc Việt này tuy còn nhỏ nhưng lại có suy nghĩ tỉ mỉ và có khí thế làm người bình thường cảm thấy sợ hãi.
Đứa trẻ này thật sự là khiến cho người ta có chút không chống đỡ được.
Nhìn thấy phản ứng của bà ta, trong lòng Chiến Quốc Việt đã đoán được mối quan hệ giữa bà Vân và Tô Tâm.
Chiến Quốc Việt ném mấy sợi tóc của bà Vân xuống dưới đất và nói: “Thật xin lỗi, mái tóc đen của bà Vân đẹp giống như mái tóc đen của mẹ tôi vậy.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã thích chạm vào tóc của mẹ cho nên hành động vừa rối của tôi có hơi bất lịch sự”
Bà Vân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Chiến Quốc Việt lại bất thình lình nói ra một câu: “Tô Tâm là con gái của bà đúng không?”
“Không phải: Bà Vân hoảng hốt mà hét lên.
Chiến Quốc Việt nói tiếp một cách quyết liệt: ‘Khuôn mặt của hai người trông rất giống nhau.
Bà ba mươi chín tuổi và cô ta mười chín tuổi cho nên có thể nói rằng bà đã sinh ra cô ta khi bà hai mươi tuổi.
Mà năm hai mươi tuổi chính là lúc bà gặp được Chiến Đình Lê.
Hai người quen biết nhau được bảy tháng thì bà sinh ra một đứa con gái cho Chiến Đình Lê.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tô Tâm là con gái ngoài giá thú của Chiến Đình Lê, nhưng bà biết rất rõ ràng rằng đứa trẻ này không phải của Chiến Đình Lê, vì vậy bà không mong muốn cô ta được nhà họ Chiến che chở và việc bà để cô ta ở lại nhà họ Chiến với tư cách là một người giúp việc cũng chính là cách bảo vệ tốt nhất cho thân phận của cô ta..”
Bà Vân liên tục lùi lại về phía sau: “Cậu thật là một người đáng sợ:”
Chiến Quốc Việt nói: “Bà khiến cho Tô Tâm sống thấp hèn như vậy, lẽ nào không phải là vì không muốn làm dấy lên sự nghi ngờ của mọi người đối với cô ta sao? Nhưng tôi suy nghĩ và vẫn không hiểu tại sao bây giờ bà lại thay đổi ý định là để cho cô ta tham gia vào trận chiến của nhà họ Chiến chúng tôi vậy? Hơn nữa lại còn là lân chiến đấu đầu tiên trong cuộc chiến của gia tộc? Lần đó là do Tô Tâm bắt đầu và nó đã khiến rất nhiều người chú ý.
Bà Vân, phong cách làm việc của bà thật sự là không thể đoán trước được”
Vẻ mặt của bà Vân thất vọng và cứ đứng im ở đó.
Bà ta cúi đầu, trông có vẻ vô cùng chán nản.
Nhưng ngay sau đó, bà ta đã lấy lại được tinh thần rất nhanh và trở nên rất tỉnh táo.
Bà ta nở nụ cười khinh thường nhìn Chiến Quốc Việt và nói: “Cậu chủ Quốc Việt à, cậu thật sự rất thông minh.
Nhưng mà gặp được tôi chính là kiếp nạn của cậu”
Bà Vân nói xong thì từ trong tay áo lấy ra một cây sáo gỗ màu đen, sau đó đặt lên môi và thổi nhẹ nhàng.
Tiếng sáo vô cùng trầm thấp, giống như âm thanh của một đứa trẻ con đang khóc vậy.
Không bao lâu sau khi Chiến Quốc Việt nghe thấy âm thanh này, cậu cảm thấy choáng váng rồi ngã quy xuống đất.
Vẻ mặt của bà Vân hài lòng nhìn kiệt tác của mình và đặt lại cây sáo gỗ vào trong tay áo.
Sau đó bà ta nói với Chiến Quốc “Quốc Việt à, cậu đứng lên và trở về đi.
Sau khi ngủ dậy thì cậu hãy quên hết mọi chuyện đã diễn ra trong đêm nay đi”
Chiến Quốc Việt lập tức đứng dậy, nhưng hai mắt của cậu đờ đẫn và bước đi ra ngoài như một cái xác không có hồn.
Khi Lạc Thanh Tùng nhìn thấy hành động của bà Vân, trong mắt cậu tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Phương pháp này của bà Vân thật sự là quá kỳ lạ và xảo trá.
Lạc Thanh Tùng cảm thấy lo lắng cho Chiến Quốc Việt cho nên nhanh chóng quay người đi ra ngoài cửa sổ và biến mất vào màn đêm..