“Tiếng sáo?” Chiến Quốc Việt thất thanh nói ra.
Chiến Quốc Việt sợ hãi nói: “Đúng là một nhà thôi miên vĩ đại, vậy mà khiến anh mê man suốt sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa khiến anh mất trí nhớ ngắn hạn.
Nếu cô ấy khống chế anh để thực hiện một vụ giết người phóng hỏa trong vòng sáu u.
Bé Tùng nói: “Anh nói cực kì đúng.
Tối qua sau khi anh rời khỏi sân hợp viện Yến Tuân, anh đi về phía căn nhà thuê giống như một con rối.
Đi nửa đường đột nhiên xuất hiện một con mãng xà tấn công anh, trong tình huống khẩn cấp em đã đem cái chưởng môn ấn ném ra bên ngoài mới có thể cứu anh một mạng.”
Bé Tùng kể lại cho Chiến Quốc nghe chỉ tiết đầu đuôi ngọn ngành về những gì đã xảy ra đêm qua.
Chiến Quốc Việt nghe vậy, kinh hãi không thôi.
“Bà Vân này, biến hóa thật kì lạ”
Bé Tùng yêu thích không thôi sờ vào chưởng môn ấn trong lòng bàn tay, nói: “Lúc trước em từng ghét bỏ nó vì cồng kềnh, vướng chân vướng tay.
Không ngờ tới đêm qua nó vậy mà đã cứu chúng ta một mạng.
Sau này em phải để nó dựng lên.
Mỗi ngày đều thắp hương cho nó.”
Chiến Quốc Việt nói: “Nhân tiện cũng giúp anh đốt cho nó nén hương”
Sau khi đùa giỡn, bé Tùng đặt ngọc ấn vào vòng tay của mình.
Thẳng thắn nói: “Quốc Việt, tiếp theo phải làm gì bây giờ?”
Chiến Quốc Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà Vân am hiểu sau về thôi miên.
Bà ta cũng có thể ra lệnh cho con mãng xà.
Những thủ đoạn này dường như là một loại cổ thuật đã bị thất truyền”
Bé Tùng nói: “Có cách nào có thể phá giải được không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Có.
Nhưng anh không biết cách phá giải”
Bé Tùng trầm mặt cúi đầu, vô tình nói: “Nếu không giải được thuật thôi miên của bà ấy, khi chiến đấu với bà ấy chúng ta sẽ quá bị động.”
Chiến Quốc Việt nhìn bé Tùng: “Tối hôm qua em đi vào phòng của bà ấy, chẳng lẽ thu hoạch được gì?”
Bé Tùng nói: “Ai nói vậy, em thu hoạch được rất nhiều.”
Bé Tùng cầm cái túi bên cạnh đổ hết đồ vật bên trong ra ngoài “Đây là tất cả những bảo bối mà em lấy từ phòng của bà Vân ra.
Anh xem có thể tra ra được manh mối nào không?”
Chiến Quốc Việt nhìn thấy đống đồ mới lạ chồng chất lên nhau này liền khiển trác bé Tùng: “Em đã gây họa rồi.
Em đem những món đồ này ra đây, bà Vân đã biết rõ tôi không phải là người duy nhất lẻn vào sân sau đêm đó.
Hơn nữa nếu những món đồ trước mặt này có món nào là bảo bối của bà Vân, bà ấy tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy về”
Bé Tùng phản bác nói: “Nếu như bà ấy đến tận cửa đòi, em sẽ nói mình không trộm.
Bà ấy không có chứng cứ, có thể làm khó em sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Em cho rằng bà ấy sẽ quang minh chính đại đến cửa tìm chúng ta sao? Anh nói cho em biết, bà ấy chỉ cần sử dụng tà môn, lén lút lẻn vào trong phòng của chúng ta, đem những thứ thuộc về bà ấy lấy trộm về”
Bé Tùng đánh hơi thấy một dấu hiệu nguy hiểm: “Vì vậy, chúng ta có gặp nguy hiểm?”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vì đêm qua bà ấy đã giết anh.
Lần đầu tiên không thành có lẽ sẽ còn có lần thứ hai”
Bé Tùng xoa xoa cằm suy nghĩ: “Mình phải đi gọi lần lượt các chị qua đứng canh.
Nếu không, trong những ngày này chúng ta chắc chẳn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt” Chiến Quốc.
Việt nói: “Bố không nói với em à? Nhà của con gái đều được làm bằng nước, chỉ có thể giữ và bảo vệ, sao con dám đánh ý của họ.
Không sợ bố biết chuyện sẽ đánh em sao?”
Bé Tùng cuống quýt cười nói: “Ha ha, bố nói gì, cứ nghe là được rồi, đừng quá coi trọng.
Bởi vì trong thế giới của bố, trong 6,5 tỷ người trên trái đất, chỉ có mẹ là phụ nữ.
Những người phụ nữ khác chỉ có thể là phụ nữ giấy”
Tóm tắt của bé Tùng vô cùng sâu sắc.
Chiến Quốc Việt khó hiểu: “Tại sao bà Vân bí ẩn này lại để Tú Hòa và Chu Mã đi? Bà ấy đang muốn cứu Tú Hòa và Chu Mã, hay là đang muốn khiêu khích mối quan hệ của Dư Thiên An với tòa thành Ái Nguyệt? Dụng ý của bà ấy cuối cùng là gì?”
Bé Tùng nghiên cứu những món đồ trộm từ chỗ bà Vân.
Không yên lòng nói: “Anh không phải biết thôi miên sao? Cứ đánh gục bà ấy rồi đưa về nhà tra khảo, chẳng phải cái gì cũng biết sao?”.