Thanh Tùng nghe như vậy, liền đem cái gỗ hương đó đặt xuống mặt đất: “Vậy anh đừng có chạm vào nó nữa.
Lỡ như mà trên người anh bị lưu lại dư hương của nó thì sẽ chọc đến loại thú đó.”
Chiến Quốc Việt n Khi Chiến Quốc Việt đi tắm rửa, Thanh Tùng liền chà sát một chút phấn gỗ hương xuống dưới, sau đó lén lút mà cất vào cái túi thơm ở trong túi.
Rồi lại đem gỗ hương bao lại vô cùng chặt chế.
Xác định không có hương vị vào bị bay hơi ra bên ngoài thì lúc này mới đem gỗ hương để trở lại chỗ ban đầu.
Sau khi Chiến Quốc Việt tắm rửa đi ra ngoài, Thanh Tùng liền vô cùng lo lắng mà cầm lấy quần áo vung sang Chiến Quốc Việt, sau đó lôi kéo Chiến Quốc Việt đã ăn mặc chỉnh tề vội vội vàng vàng mà đi đến trường.
“Nhanh lên, sắp muộn rồi này.
Nếu như mà để cho chủ nhiệm viết báo cáo nhỏ cho mẹ thì chúng ta xong luôn đấy”
Hai người tiến vào được trong phòng họp đúng lúc tiếng chuông lên lớp vừa reo.
Thanh Tùng còn chưa tỉnh hồn mà nói: “Vẫn may, không có đến muộn”
Chiến Quốc Việt sờ sờ chiếc bụng đói meo, nhắc nhở với Thanh Tùng: “Chúng ta hình như vẫn chưa có ăn sáng nữa nhỉ?”
“Anh đi tắm một chút”
Thanh Tùng gật gật đầu: “Không kịp nữa rồi”
Chiến Quốc Việt liền quay người đi ra khỏi phòng học.
Thanh Tùng lôi cậu lại: “Anh làm gì đấy?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đi ăn cơm”
Thanh Tùng nói: “Không ăn có một lúc thì không có chết được đâu.
Giáo viên sắp vào đến nơi rồi kìa, bây giờ anh mà rời khỏi phòng học thì nhất định sẽ đụng mặt giáo viên đấy, đến lúc đó anh định giải thích như thế nào hả?”
Chiến Quốc Việt biểu cảm vô cùng nghiêm túc mà nói: “Thanh Tùng, anh có dự cảm là hôm nay chúng ta sẽ xảy ra một cuộc chiến vô cùng kịch liệt, thế nên làm cho chiếc bụng này được ăn no đối với chúng ta mà nói là việc vô cùng quan trọng”
Thanh Tùng ngẩn ngơ.
Đúng lúc này giáo viên chủ nhiệm lớp kẹp theo một quyển sách bước vào trong, nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng vẫn còn đứng ở ngoài cửa của phòng học, khuôn mặt liền lạnh lùng mà phê bình nói: “Lên lớp rồi đấy, hai người các em là đang định chuẩn bị trốn học hả?”
Thanh Tùng cười hì hì mà nói: “Cô giáo à, chúng em là đang hoan nghênh cô đến mà.
Mời vào”
Lệ khí của cô giáo lập tức bị cái nụ cười tươi đẹp của Thanh Tùng gạt bỏ đi.
Sắc mặt cũng dần dần ôn hòa trở lại mà nói: “Bây giờ thì đi vào.
Chiến Quốc Việt nói: “Cô ơi, em xin phép nghỉ ạ”
“Em xin nghỉ làm cái gì?” Cô giáo hỏi.
“Đi ăn sáng ạ”
à, cô biết là thành tích của em rất tốt, không nghe một tiết học đối với em mà nói cũng không có quá nhiều ảnh hưởng lớn gì.
Nhưng mà cái hành vi cúp học trốn tiết này của em, sẽ kéo theo những ảnh hưởng không tốt”
Cô giáo tận tình mà khuyên bảo.
Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn đống bài thi ở trên tay của cô giáo, nói: “Không ăn sáng thì em sẽ thi không tốt.
Nếu như: em kiểm tra mà ăn phải con điểm không, thì mong cô giáo sẽ đi giải thích”
Nói xong Chiến Quốc Việt liền quay người đi vào bên trong phòng học.
Cô giáo nhìn ngốc luôn rồi: “Đây là đang uy hiếp tôi đấy hả?”
‘Thâth không dễ dàng gì mà trong lớp mới có một thiên tài trong hàng trăm hàng vạn người, đây là nơi mà bà ta cho hy vọng nhiều nhất.
Nếu như mà thiên tài vẫn ở lại trong tay của bà ta thì lãnh đạo trường học sẽ còn ý kiến gì bà ta nữa chứ?
“Chiến Quốc Việt, cô cho em thời gian hai mươi phút.
Nhanh chóng quay lại.
Chiến Quốc Việt đút hai tay vào trong túi quần, vô cùng đẹp trai và tỉnh táo mà đi xuống dưới tầng.
“Vậy còn em thì sao?” Thanh Tùng chỉ tay về mũi của mình mà hỏi giáo viên.
Trên mặt của giáo viên lộ ra khó xử: “Chiến Thanh Tùng, em xem đấy anh của em đã trốn học rồi.
Em mà cũng trốn học mà nói thì sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt.
Em….
em cứ đi vào kiểm tra trước đi…”
“Cô à, cô tiêu chuẩn kép quá”
“Đó là do anh của em dùng việc bỏ kiểm tra để uy hiếp cô, cô là bị ép đến bất đắc dĩ mới phải đáp ứng với thằng bé mà”
Thanh Tùng nói: “Vậy em cũng bỏ kiểm tra đấy”
€ô giáo gian tà mà cười một cái: “Em có kiểm tra hay không thì cũng như thế thôi mà.
Dù sao thì điểm số của em cũng thấp rồi, đối với thành tích của cái lớp này cũng đã ảnh hưởng không nhỏ.”
“Thanh Tùng.
“Cô giáo à, cô có tin là em cũng có thể kiểm tra cho cô một con điểm tuyệt đối mà mang về hay không?”
Cô giáo hồ nghi mà nhìn về phía của Thanh Tùng: “Thật à?”
Thanh Tùng nói: “Để em đi ăn cơm đi.
Em liền chứng minh cô thấy thực lực của em một chút”.