Tuy nhiên, bà Vân đột nhiên dùng hết sức bình sinh tự cắt vào cổ mình, ngay lập tức lăn đùng ra đất tức giận trừng mắt nhìn Thanh Tùng.
Thanh Tùng uất ức nói: “Là do bà ta tự làm mình ngất xỉu.
Em không làm gì cả.
Anh trách em cái gì chứ?”
Chị cả Oai Phong thấy vậy nói: “Quốc Việt không trách em về việc bà ta ngất xỉu mà trách em không chịu nói ra”
Thanh Tùng vỗ vỗ miệng, uất ức nói lẩm bẩm: “Nếu em mà không nói ra, anh Việt cũng đừng nghĩ đến việc dùng thuật thôi miên”
Quốc Việt mở miệng: “Anh là đang chuẩn bị dùng…”
Thanh Tùng ngẩn người: “Được thôi, là do em nhiều Vì bà Vân bất tỉnh nên công việc tra khảo phải dừng lại.
Để lấy công chuộc tội, Thanh Tùng đề nghị: “Sao anh không đưa bà ta vào phòng của em để khỏi chướng mắt.
Khi nào bà ta tỉnh lại, em sẽ thôi miên bà ta một lần nữa”
Chiến Quốc Việt nhìn bà Vân đang bị thương nặng, nói: “Nếu không chữa trị cho bà ta, anh lo bà ta sẽ chết.
Tốt hơn hết là nên đưa bà ấy đến bệnh viện Á Châu trước”
“Được thôi”
Quốc Việt gọi điện thoại cho Diệp Phong: “Cử vài người qua đây, bảo họ đưa người bị thương đến bệnh viện Á Châu điều trị”
Không lâu sau, bốn người đi trước dẫn theo một đoàn người phía sau hùng hổ đi vào.
“Tổng giám đốc, là ai bị thương?” Diệp Phong vội vàng đi vào.
Nhìn thấy bà Vân nằm trên mặt đất, Diệp Phong ngẩn người.
Quan Minh Vũ và những người khác lần lượt đi vào.
Nhìn thấy bà Vân bị thương nặng nằm trên mặt đất, ai nấy đều giật mình.
Quan Minh Vũ tặc lưỡi: “Dù sao bà ta cũng là người nhánh hai trong gia phả nhà họ Chiến, theo lý mà nói các cháu cũng gọi bà ta một tiếng bà nội.
Các cháu ra tay với bà ta nặng thế kia không sợ ông nội hai đến tính sổ sao?”
Thanh Tùng liếc nhìn Oai Phong, Quốc Việt, rõ ràng họ đã bị Quan Minh Vũ lừa gạt.
Chỉ sợ hành vi liều lĩnh của họ sẽ gây rắc rối cho bố và mẹ.
Tất cả bọn họ đều cúi gắm tự trách.
Thanh Tùng vì lo lắng cho hai người kia nên đã chủ động nhận hết mọi trách nhiệm về mình, cười nói: “Không liên quan đến bọn họ.
Là do cháu đánh.
Gần đây cháu có học một vài kiểu quyền anh mới, giúp cho nắm đấm mạnh mẽ hơn.
Nhưng do mới học chưa kiểm soát tốt được nên mới vô tình làm bà ta bị thương thành bộ dạng như vậy”
Quan Minh Vũ không biết nói gì trước lời nói phi lý của Thanh Tùng.
Nổi nóng nói: “Cháu không phải chỉ mất kiểm soát một chút sao? Đánh người ta cả mấy chục cái, cháu là mất kiểm soát kiểu gì vậy?”
Ánh mắt Thanh Tùng trầm xuống: “Đánh thì cũng đã đánh rồi.
Bây giờ nói mấy lời này còn có ý nghĩa gì không?”
Quan Minh Vũ bị uy nghiêm đáng sợ của Thanh Tùng dọa sợ.
Đột nhiên không nói nữa.
Lâm Miên đứng dậy, lấy tư thế của Ngụy Chính khuyên nhủ hoàng đế, nói: “Thanh Tùng, chúng ta đều là những người chiến đấu với những kĩ năng của bản thân.
Nhưng võ thuật không phải dùng để trút giận mà là để trừ gian diệt bạo, bảo.
vệ bản thân và mọi người bình an vô sự.
Bà Vân là một người phụ nữ, lại là người lớn trong nhà, cháu có nên đối xử với bà ấy theo cách này không?”
Chiến Oai Phong giải thích cho Thanh Tùng: “Anh Lâm Miên, bà Vân này không phải là người phụ nữ yếu đuối gì.
Bà ta có thể dùng độc dược, điều khiển rắn, còn biết đánh võ… “
“Vậy bọn em cũng không được cậy đông mà ức hiếp bà ấy” Lâm Miên có nguyên tắc riêng của mình.
Oai Phong lại nói: “Nhưng bà ta muốn làm tổn thương mẹ của bọn em”
Lâm Miên nghe được, trong phút chốc liền sững sờ.
Sau đó anh vỗ vỗ miệng nói: “Những lời vừa rồi, coi như anh chưa nói gì”
Thanh Tùng nhìn Lâm Miên nói: “Anh Lâm Miên, anh đúng là người hai mặt.
Nhưng em rất thích”
Lâm Miên bị Thanh Tùng trêu chọc đến mức hai vành tai nóng bừng.
Quốc Việt lên tiến: để bà ta chạy thoát”
Bà Vân bị đem ra ngoài.
Quốc Việt rơi vào trầm mặc.
Thanh Tùng nói với mọi người: “Mọi chuyện đã qua rồi, hãy để Quốc Việt an tĩnh một chút, chúng ta đợi anh ấy bình tĩnh lại rồi xuất phát”.