Nghiêm Linh Trang cười ngây ngô.
Vẫn là Chiến Hàn Quân giải vây giúp cho Nghiêm Linh Trang: “Tôi luôn phục vụ chu đáo ba bữa cơm một ngày.
Nếu như không tăng cân thì chẳng phải là khiến tôi thất vọng sao?”
Lúc này, dì ba hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tôi nhìn thì thấy không giống như là tăng cân mà giống như đang mang thai thì đúng hơn”.
Câu nói đó như một hòn đá được ném xuống mặt hồ đang phẳng lặng.
Tất cả những người lớn tuổi đều lộ ra vẻ vui mừng và bắt đầu hùa theo: “Linh Trang đang mang thai ư?”
Ông cụ Chiến vui vẻ đến mức cười toe toét: “Ha ha, tôi lại sắp có thêm một đứa chắt nữa rồi.
Linh Trang à, cháu lại lập công cho nhà họ Chiến của chúng ta.
Nào, cháu nói đi, cháu muốn được thưởng cái gì nào?”
Nghiêm Linh Trang mỉm cười một cách khéo léo và nói từ chối: “Cháu không cần gì đâu ạ.
Anh Hàn Quân đã thưởng cho cháu rồi ạ.”
Ông cụ Chiến vô cùng tò mò: “Anh ta thưởng cho cháu cái gì thế?”
Nghiêm Linh Trang nở nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện: “Anh ấy làm bạn với cháu ạ.”
Sau khi cô mang thai, Chiến Hàn Quân đã bỏ qua tất cả công việc và tập trung tinh thần ở bên cạnh cô.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ thật sự giống như những cặp vợ chồng mới cưới.
Bọn họ có thể tận hưởng ánh sáng ban mai và cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của hoàng hôn.
Đây là cuộc sống mà Nghiêm Linh Trang khao khát muốn có được nhất.
Ông cụ Chiến rõ ràng là rất không hài lòng với phần thưởng như vậy.
Bà cụ lắc đầu nói: “Ôi chao, phần thưởng này quá không xứng đáng rồi.
Hàn Quân à, Linh Trang cũng coi như là một người phụ nữ mang thai đã có tuổi rồi.
Nếu ở tuổi này mà vẫn có thể sinh con cho cháu thì chứng tỏ là con bé rất yêu cháu đấy”
Chiến Hàn Quân cầm tay của Nghiêm Linh Trang đặt vào trong lòng bàn tay của mình và năm thật chặt rồi anh nở nụ cười cưng chiều mà nói: “Tất cả những gì của cháu đều là của Nghiêm Linh Trang và ngay cả cháu cũng của là Nghiêm Linh Trang.
Vì vậy cháu cũng không biết phải thưởng cho cô ấy cái gì nữa?”
Sau đó, anh nở nụ cười có vẻ xấu xa và nhìn ông cụ Chiến: “Ông thích có chắt như vậy thì ông định thưởng cho Linh Trang nhà cháu cái gì vậy?”
Ông cụ buột miệng nói: “Ông muốn tặng công ty cho con bé”
Chiến Hàn Quân lườm ông ấy một cái: “Có phải là ông muốn để đứa con yêu quý của cháu giúp ông quản lý tập đoàn Chiến Thị đúng không? Ông suy nghĩ cũng thật là chu đáo đấy.”
Ông cụ Chiến đành phải thay đổi lời nói: “Vậy thì ông sẽ thưởng cho tiền mặt, cháu thấy thế nào?”
“Linh Trang nhà cháu không thiếu tiền.”
Nhưng Nghiêm Linh Trang lại nhanh chóng nói: “Không, không, không, cháu đang thiếu tiền.”
Chiến Hàn Quân: “…”
“Em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Linh Trang võ về đứa bé trong bụng cười và cười tủm tỉm nói: “Đứa con yêu quý của em cần.”
Chiến Hàn Quân nói: ‘Anh còn chưa có già và vẫn có thể kiếm được tiền”
Nghiêm Linh Trang thì thầm nói: ‘Anh đừng không lấy những thứ miễn phí chứ”
Chiến Hàn Quân: “…”
Sau khi Nghiêm Linh Trang đã chấp nhận tấm lòng của ông cụ Chiến thì nhà họ Dư đến đây với tư cách là khách lại bắt đầu lên tiếng.
Ông cụ Niên ho một tiếng và cố tình hắng giọng để nhắc nhở mọi người rằng ông sắp sửa nói chuyện.
Ngay lập tức, mọi người đều quay đầu và nhìn về phía ông cụ Niên.
Ông cụ Niên dùng hết sức mà chèn ép ông cụ Chiến, nói: “Chiến Bá Vũ à, người anh đúng là đầy mùi tiền.
Anh tặng cho đứa chắt tiền thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Ông cụ Chiến nói với vẻ oán giận: “Ồ, thế mà tôi lại quên mất rằng đứa bé cũng là chắt của anh.
Cho nên anh cũng không thể không cho đứa chắt cái gì đúng không?
Anh mau nói cho tôi biết là anh định tặng cho nó cái gì đi?”
“Thứ mà trại của nhà họ Dư không thiếu nhất chính là mỏ vàng.
Tôi sẽ cho đứa bé một ngọn núi ở trại của nhà họ Dư”
Ông cụ Chiến chế nhạo nói: “Anh là một con hồ ly biết nhìn xa trông rộng.
Có phải anh muốn lừa đứa chắt của tôi đến canh giữ và bảo vệ trại của nhà họ Dư đúng không? Anh đã lừa gạt Thanh Tùng của nhà tôi rồi cho nên tôi sẽ không bao giờ đưa đứa bé này cho nhà họ Dư các anh đâu”
Lúc này, Dư Thiên An đi tới trước mặt Nghiêm Linh Trang rồi lấy tay sờ vào bụng của Nghiêm Linh Trang và ứa nước mắt nói: “Linh Trang à, con đừng nghe lời nói của hai ông cụ này.
Đứa bé này để cho con nuôi dưỡng là tốt nhất.
Mẹ tin tưởng rằng đứa bé mà con nuôi nấng chắc chắn sẽ là một đứa bé thông minh, tốt bụng và cực kỳ mạnh mẽ.
Nó không cần phải đi quản lý tập đoàn Chiến Thị, cũng không cần phải đến bảo vệ trại của nhà họ Dư mà cứ để nó làm những gì nó thích và để nó ở lại bên cạnh con và Hàn Quân.
Như vậy thì khi đứa bé có thể chăm sóc cho các con khi hai con về già”
Lời nói của Dư Thiên An khiến trong lòng của Nghiêm Linh Trang cảm thấy kinh ngạc.
Thật ra Chiến Quốc Việt nhà cô không thích kinh doanh, nhưng cậu lại trở thành người thừa kế của nhà họ Chiến.
Và Lạc Thanh Tùng nhà cô cũng không thích một nơi lạnh lẽo và văng lặng như trại của nhà họ Dư kia.
Nhưng mà cậu vẫn làm người đứng đầu của trại nhà họ Dư.
Còn Lạc Thanh An nhà cô chỉ muốn kết hôn với Diệp Phong và sau đó sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng mà cô bé đã rời đi cùng với Bác Danh.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên cảm thấy sự lựa chọn trong cuộc sống thật là bất đắc dĩ biết bao..