“Vậy em đi cùng anh Diệp Phong.”
Chiến Quốc Việt nói: “Không được, em phải đọc sách, không thể ảnh hưởng đến việc học của em được”
Thanh Tùng mặt ủ mày chau nói: “Thôi mà, một năm 365 ngày mà ngày nào cũng phải đọc sách, ít đọc sách một ngày em cũng sẽ không biến thành tên ngốc đâu”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy cũng không được, mẹ sẽ tức giận đấy”
“Vậy chúng ta đừng nói cho mẹ biết”
“Không được.”
“Quốc Việt Cuối cùng Chiến Quốc Việt cũng tìm được bốn người đứng đầu của Quỷ Ảnh, cậu nghiêm túc nói với bọn họ: “Giao cho mọi người một nhiệm vụ là đi đến thành phố Vân Vũ đón bà Bác Danh, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm vậy nên bốn người hãy bốc thăm, ai rút được thăm ngắn thì người đó đi thành phố Vân Vũ…”
Chiến Quốc Việt cầm trong tay bốn cái thăm gõ rồi đưa đến trước mặt đám người Diệp Phong: “Rút đi”
Diệp Phong kiên quyết nói: “Không cần phải rút nữa, tôi sẽ đi đến thành phố Vân Vũ”
Ba người còn lại nhìn nhau.
Quan Minh Vũ đương nhiên biết được ý nghĩ của Diệp Phong nên vì để thành toàn cho anh ta thì Quan Minh Vũ liền giả vờ nói: “Trong bốn người chúng ta thì thực lực của Diệp Phong tốt nhất vậy nên để cho cậu ta đi là thích hợp nhất: Đáy mắt của Lâm Miên thoáng hiện lên nỗi lo lắng.
Trong lòng Diệp Phong vô cùng lo lắng cho bé An vậy nên khi nghe thấy thành phố Vân Vũ gặp nguy hiểm liền làm rối đi sự chừng mực, anh ta hoàn toàn quên mất rằng nguyên nhân bé An rời khỏi thành phố Vân Vũ chính là để trốn tránh anh ta.
Còn Quan Minh Vũ thì chỉ biết giúp người khác hoàn thành ước vọng.
Lâm Miên nói: “Diệp Phong, bốn người chúng ta ai cũng có thể đi nhưng cậu thì không thể: Diệp Phong giống như bị một tia sét đánh trúng, anh ta vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc đứng nguyên một chỗ.
Lâm Miên thành khẩn nói: “Nếu như cậu muốn đi thì hãy hỏi bản thân trước đi, cậu có thể mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho bé An không?”
Cả người Diệp Phong run rẫy, anh ta không trả lời câu hỏi của Lâm Miên mà không chút do dự đi về phía trước.
Lâm Miên vô cùng khó hiểu: “Tên nhóc này lẽ nào không biết bản thân sẽ mang tai họa đến cho bé An sao?”
Phong Mang vỗ vai Lâm Miên rồi an ủi nói: “Việc Tô Cẩm rời khỏi biệt thự của chúng ta cậu không thấy rất kỳ quái sao?”
Lâm Miên dường như hiểu ra được điều gì đó: “Vậy nên Diệp Phong hồi tâm chuyển ý rồi à?”
Phong Mang nói: “Không thể nói là hồi tâm chuyển ý, chỉ là Diệp Phong đã hiểu rõ được trái tim của mình thôi.”
Diệp Phong mua vé một cách nhanh nhất có thể rồi vô cùng vui vẻ đi đến thành phố Vân Vũ.
Trên đường đi anh ta luôn nghĩ khi gặp được bé An rồi thì nên làm thế nào để xoa dịu đi vết thương lòng mà anh ta mang đến cho cô bé? Nhưng khi Diệp Phong đến được căn nhà cũ của Bác Danh, nhìn thấy mạng nhện dày đặc, ở lá rụng thành đống trước sân thì anh ta liền chết lặng.
Nơi này có lẽ đã lâu không có người ở rồi thì phải? Bác Danh và bé An chưa từng đi đến thành phố Vân Vũ.
“Bé An” Diệp Phong phá cửa, một mùi ẩm mốc từ trong phòng liền xông vào mũi.
Diệp Phong hoảng hốt tìm kiếm bé An và Bác Danh ở tất cả các phòng nhưng cho dù lục tung tất cả ngóc ngách cũng đều không tìm thấy được dấu vết của bọn họ.
Diệp Phong vội vàng lấy điện thoại ra, hai tay của anh ta bởi vì căng thẳng nên run rẩy một cách kịch liệt.
Diệp Phong gọi điện cho Chiến Hàn Quân, giọng nói của anh ta cũng vô cùng run rẩy: “Bố nuôi, con đã đến căn nhà cũ của ông Bác Danh ở thành phố Vân Vũ rồi nhưng con không tìm được Bác Danh và bé An, nơi này đã lâu không có người sống rồi”.