Quốc Việt tao nhã ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Chiến Hàn Tam, nâng chén trà mà người hầu vừa đưa tơi, ngửi một chút, hương trà nhàn nhạt, nhưng lại thấm ruột thấm gan.
Mân mê một ngụm trà, thưởng thức hương vị còn lại của trà ngon tuyệt đỉnh.
“Trà của cô thật ngon.
So với trà của tòa thành Ái Nguyệt nhà cháu thì kém xa trà của cô.” Chiến Quốc Việt có ý tứ sâu xa khác nói.
Sắc mặt Chiến Hàn Tam hơi đỏ lên, nói quanh co: “Bản tính của bố mẹ cháu tiết kiệm, cháu cũng không phải không biết, bố cô đối với cô rấ Chiến Quốc Việt cười yếu ớt nói: “Cô đừng khẩn trương.
Tài sản giàu có của chỉ thứ hai, ở đây ai cũng biết chuyện này”
Chiến Hàn Tam phát hiện ra mục đích của Chiến Quốc Việt đến Ánh Sao Tiểu Trúc không có gì tốt đẹp, đề phòng nhìn cậu: “Quốc Việt, cháu đến Ánh Sao Tiểu Trúc để làm gì?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cháu đến nói cho cô, mẹ cô bị bệnh, chuyện này cô có biết không?”
Chiến Hàn Tam nói: “Biết.
Còn không phải là bị mấy đứa con gái kia làm cho tức giận tới mức sinh bệnh.”
Nói xong, Chiến Hàn Tam lại vô cùng tức giận nhìn Chiến Quốc “Cô không hiểu, tại sao cháu không học theo bố cháu, ngăn cản mấy đứa trà xanh ở ngoài biệt thự Ngọc bích, như vậy biệt thự Ngọc bích mới có thể yên ổn được.”
Chiến Quốc Việt xì khế ra từ mũi, cuối cũng vẫn là đàn bà, tóc dài não ngắn, nói: “Cô có thể qua thăm mẹ cô?”
Chiến Hàn Tam gật đầu: “Đến thăm”
Đáy mắt Chiến Quốc Việt tràn ra một tia nghi hoặc: “Trạng thái tinh thần của bà ấy làm sao?”
Ánh mắt Chiến Hàn Tam chán nản nói: “Cô chỉ đứng ở cửa nói được với bà ấy mấy câu rồi rời khỏi “ồ?” Chiến Quốc Việt lên tinh thần: “Nói như vậy, cô còn chưa nhìn thấy bà ấy?”
Chiến Hàn Tam lắc đầu.
Con ngươi đen thảm của Chiến Quốc Việt tỏa ra ánh sáng: “Cô, cháu nghi ngờ, mẹ cô bị người ta khống chế”
Chén trà trong tay Chiến Hàn Tam rơi xuống đất: “Điều này là không thể nào”” Cô ta khẩn trương hản lên.
Chiến Quốc Việt biết người cô này từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, được người mẹ khôn khéo bảo vệ, cũng không trải qua sóng to gió lớn gì.
Đối mặt với mọi chuyện xảy ra, đầu tiên thiếu đi suy nghĩ bình tĩnh, sau đó là mất đi khả năng phán đoán.
Chiến Quốc Việt nói: “Cô nghĩ xem, mẹ cô sinh bệnh, mà mấy ngày nay tài sản của bà ấy luôn luôn bị chuyển đi.
Việc này sao có thể trùng hợp như vậy.”
Chiến Hàn Tam sợ hãi trợn mắt lên.
Khó có thể tin nói: “Vậy là ai phá rối sau lưng?”
Chiến Quốc Việt nhún vai nói: “Cháu cũng không biết.”
Toàn thân Chiến Hàn Tam run lên: “Vậy cháu là người nắm quyền nhà họ Chiến, cháu phải nghĩ cách cứu mẹ cô chứ?”
Chiến Quốc Việt an ủi: “Chuyện này còn cần cô phối hợp với cháu, bằng không ngay cả hợp viện Yến Tuân cũng không vào được.”
Chiến Hàn Tam không thể chờ đợi được nữa gật đầu: “Được, cô đều nghe theo cháu”
Chiến Quốc Việt ghé miệng vào trước mặt Chiến Hàn Tam, sau khi để lại vài câu, rời khỏi Ánh Sao Tiểu Trúc.
Chiến Quốc Việt trở lại tòa thành Ái Nguyệt, tìm Chiến Hàn Quân, nói tỉ mỉ rõ ràng tình huống mình phỏng đoán của hợp viện Yến Tuân.
“Bố, phòng dưới đất của hợp viện Yến Tuân, nghiễm nhiên lại trở thành căn cứ nghiên cứu của bà Vân.
Còn có, ông Hai trăm phương nghìn kế ngăn cản con đi gặp bà Hai, con nghi ngờ bà Hai bị bọn họ khống chế”
Trong chốc lát Chiến Hàn Quân hiểu rõ, ý vị sâu xa nói: “Con nghỉ ngờ bà Vân thay thế bà ấy?”
Chiến Quốc Việt ngốc lăng.
Anh vốn cảm giác suy đoán của mình rất to gan, hơn nữa lại không có căn cứ, cho nên không nói rõ.
Không nghĩ tới bố lại nghĩ ra được tâm tư trong lòng anh.
Chiến Quốc Việt nói: “Đây chỉ là suy đoán của con.
Bà Vân kia nếu là vì Bác Danh mà đến, trước khi mọi chuyện chưa hoàn thành, thì sẽ không giảng hòa mà rời khỏi tòa thành Ngọc Bích.
Bà ta có nhiều kỹ năng đặc biệt, nếu như con không đoán sai, dịch dung cũng là một sở trường của bà ta.”.