Chiến Đình Lê hoài nghỉ nói: “Lúc này sao lại đến đây?”
Chiến Đình Lê đành phải đi tiếp đón ông cụ.
Cửa chính rộng lớn của đình viện.
Chiến Đình Lê bộ dáng tươi cười, hai tai để phía trước đón người, nhưng trong lòng có chút hoài nghỉ: “Bố, Hàn Quân, mọi người như thế nào lại đến đây vậy?”
Ông cụ Chiến nói: “Biệt thự Ngọc Bích gần đây không yên ổn lắm, bố thấy không yên bụng, nên muốn cùng với Hàn Quân đi xung quanh kiểm tra.
Nhưng mà chỉ mới vừa đến cửa của đình viện, thì đã nghe thấy tiếng khóc của Hàn Tam, vừa nãy lỗ tai của bố thoáng thoáng nghe thấy Hàn Tam nói gì mà ai ai chuyển tài sản gì đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Mồ hôi trên lưng Chiến Đình Lê đầm đìa, nói: “Ai da, bố, bố đừng nghe con bé nói nhảm.
Mẹ của con bé bị bệnh nhiều ngày nên con bé buồn bã những ngày qua, nên con bé nói mấy lời không có căn cứ đó mà”
Chiến Hàn Tam thì thầm nói: “Con thực sự không nói sai, con thực sự là đã nghe chuyện chuyển tài sản từ mẹ nói..”
Ông cụ Chiến nói: “Vợ con bị bệnh, rốt cuộc là bị bệnh gì?”
Chiến Đình Lê liên tục thở dài: “Haizz, bệnh đến như núi đảo lộn, nói bệnh liền bệnh.
Đến cả sức lực rời giường cũng không có”
Chiến Hàn Quân nói: “Dì hai bị bệnh nghiêm trọng như vậy sao, chú hai sao không nói cho mọi người biết? Để chúng cháu sẽ mời bác sĩ đến khám cho dì”
Chiến Đình Lê nói: “Ôi, bệnh của cô ấy à, khám không ra”
“Tại sao?”
Chiến Đình Lê nói: “Cô ấy á hả, trong tim và mắt đều hẹp hòi, lòng đố ky, không muốn sống cùng với mấy chị em ngoài thất.
Tự mình mà làm mình sinh bệnh”
Ông cụ Chiến liếc nhìn qua Linh Trang nói: “Linh Trang à, con xem dì hai của con đi, đã sắp đến tết, cháu phải giúp nó nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục lại bình thường, tinh thần cũng được sắp xếp lại”
Linh Trang nghe theo nói: “Vâng, ông nội”
Chiến Đình Lê nghĩ liền muốn ngăn cản, nhưng lại hơi ái ngại do đây là đích thân ông cụ Chiến đã lên tiếng.
Ông ta không dám nói thêm nhiều lời.
Hơn nữa Chiến Đình Lê không nhìn thấy Chiến Quốc Việt thì liền nghĩ ông cụ Chiến và Chiến Hàn Quân chỉ là tình cờ đến đây, không phải là đến có mục đích gì.
Liền dặn dò người hầu: “Dẫn mợ chủ Quân đi đi”
Linh Trang đi được vài bước, Chiến Hàn Quân bỗng nhiên lại sải bước theo sau.
Cẩn thận cùng khẩn trương dìu Linh Trang, Linh Trang nói: “Anh Quân, anh ở lại cùng mọi người đi”
Vẻ mặt của Chiến Đình Lê trong nháy mắt liền thay đổi.
“Hàn Quân, cháu lại đây, tiếp chú hai và ông nội uống trà”
Trong lòng Chiến Hàn Quân trong lòng chỉ có vợ nói: “Chú hai đợi chút, cháu dìu Linh Trang xong sẽ trở lại.”
Chiến Đình Lê không tiện nói thêm, chỉ có thể mời ông cụ Chiến vào trong trước.
“Bố, vào trong này ngồi đi”
Ông cụ Chiến gật đầu: “Ừ”
Lúc Chiến Hàn Quân và ông cụ Chiến giữ chân Chiến Đình Lê, Chiến Quốc Việt và bé An đã sớm lẻn xuống phòng của dì hai.
Từ cửa sổ nhà vệ sinh khó khăn mà đi vào bên trong, tuy rằng tay chân hai người con trai đều dài.
Cũng may thân hình đều là gầy.
Thành công lén chuồn vào phòng Dì hai, phân công nhau tìm chỗ đứng nấp.
Chiến Quốc Việt trốn ở dưới giường.
Bé Tùng nấp trong tủ quần áo.
Không đến bao lâu, đã nghe tiếng bước chân ngày càng gần.
Sau đó là âm thanh dịu dàng như nước của Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, đừng nói lâu, anh Quân ở trước này đợi em.
Đừng để anh phải đợi lâu đó”
Chiến Quốc Việt không nhịn được cười.
Bố đúng là thiên hạ đê nhất yêu chìu vợ, bố vậy mà tự mình đưa mẹ đến đây.
Linh Trang nói: “Yên tâm đi, em sẽ không để anh chờ lâu đâu.
Nhiều nhất là mười phút nha”
“Năm phút” Chiến Hàn Quân ngang ngược nói..