Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng từ trong gầm giường và tủ quần áo bò ra.
Hai người đi đến trước giường, Chiến Quốc Việt vuốt cằm và cảm thấy khó hiểu mà lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, tại sao bà cụ hai không nói câu nào vậy?”
Lạc Thanh Tùng nói: “Có lẽ là đang trong tình trạng nguy kịch và sắp chết ư?”
“Nếu em đang trong trong tình trạng nguy kịch thì em sẽ lựa chọn câm và điếc sao?”
Lạc Thanh Tùng lập tức tưởng tượng ra cảnh bản thân sắp chết, sau đó nói liên tục: “Em sẽ không làm vậy.
Em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với mọi người và em cũng có một số bí mật cho nên em chắc chắn sẽ cho cho anh trước khi em chết.
Chiến Quốc Việt kinh ngạc mà nhìn cậu: “Bí mật gì vậy?”
Lạc Thanh Tùng nhận ra bản thân đã lỡ lời, cho nên cậu lập tức nói sang chuyện khác: “À à, anh Quốc Việt, có phải anh đang nguyền rủa em chết đúng không?”
“Anh nói là nếu…” Chiến Quốc Việt nói.
Lạc Thanh Tùng nhún vai: “Vậy em cũng nói nếu…”
Chiến Quốc Việt không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng lao ra ngoài cửa sổ và chạy trốn.
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang đến phòng khách trong hợp viện Yến Tuân.
Sau khi nói chuyện vài câu xã giao bình thường với Chiến Đình Lê, Chiến Hàn Quân tìm lý do và rời đi.
Khi trở lại tòa thành Ái Nguyệt, Nghiêm Linh Trang lập tức vội vàng lấy ra thứ mà bà hai đã nhét vào trong lòng bàn tay cô.
Hóa ra đó là một mảnh vải lụa màu trắng và lúc mở nó ra thì nhìn thấy có hai chữ thấm đẫm máu ở bên trong: “Cứu tôi Nghiêm Linh Trang hoảng hốt và khiếp sợ mà nhìn Chiến Hàn Quân, cô nói: “Lúc em đến gặp bà ta, bà ta vẫn nhắm mắt và không nói câu gì, nhưng khi em nói về việc chú hai đã phản bội bà ta thì bà ta đã rơi nước mắt”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ và nói: “Nói như vậy có nghĩa là thím hai vẫn là thím hai của chúng ta.
Chẳng qua là thím hai đã bị người khác khống c| Nghiêm Linh Trang tức giận nói: “Thật không ngờ chú hai lại đối xử không tốt với thím hai như thế.
Đối với một cặp vợ chồng mà nói thì tình cảm chân thành của thím hai đã bị ném cho chó ăn rồi.”
Chiến Hàn Quân ôm Nghiêm Linh Trang vào trong lòng và nói đùa: “Em yên tâm đi, tình cảm chân thành của em sẽ không bị ném cho chó ăn đâu.”
Nghiêm Linh Trang giãy giụa và thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó cô lườm anh một cái: “Anh…bây giờ anh đang không tôn trọng người già.”
Chiến Hàn Quân nói với vẻ không đứng đắn: “Anh chỉ không tôn trọng người già với em mà thôi!”
Nghiêm Linh Trang nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thế rốt cuộc bà Vân kia đang trốn ở đâu vậy?”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang đang vô cùng lo lắng và không yên tâm, anh bất đắc dĩ nói: “Linh Trang à, em còn đang mang thai đấy.
Em đừng quan tâm đến chuyện này nữa.
“
Nghiêm Linh Trang nói: “Nhưng nếu không tìm ra bà ta thì trong lòng em sẽ không yên.”
Chiến Hàn Quân thề thốt nói: “Ngày mai, ngày mai anh Hàn Quân chắc chắn sẽ tìm ra bà ta bằng mọi giá.
Còn hiện tại, em ngoan ngoãn đi ngủ đi và anh cho em một bất ngờ vào ngày mai”
Nghiêm Linh Trang nói: “Vâng.”
Đêm hôm đó, Nghiêm Linh Trang trắn trọc mãi mà không ngủ được.
Chiến Hàn Quân nhìn đôi lông mày đang nhíu chặt lại của cô và quyết tâm phải tìm cho ra được bà Vân cho dù phải đào sâu xuống đất ba mét.
Nếu không thì Linh Trang nhà anh sẽ đều cảm thấy không yên tâm trong thời gian mang thai.
Sau khi Nghiêm Linh Trang cuối cùng cũng ngủ say, Chiến Hàn Quân đi vào phòng làm việc.
Ngồi trên chiếc ghế da màu đen, Chiến Hàn Quân im lặng và suy nghĩ rất lâu.
Anh nhớ lại từng hình ảnh về tình hình rối loạn ở khắp nơi của nhà họ Chiến và cuối cùng dừng lại ở hình ảnh vào cái ngày mà Tú Hòa và Chu Mã chạy thoát.
Một số suy nghĩ đang thoát ra khỏi đầu anh dựa vào.
những hình ảnh phức tạp và lộn xộn này.
Chiến Hàn Quân đột nhiên đấm mạnh vào bàn làm việc, đôi đồng tử xinh đẹp của anh toát ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén và khôn ngoan.
Bà Vân đã sống ẩn nấp ở trong nhà họ Chiến nhiều năm nhưng bà ta vẫn luôn thành thật và làm tròn trách nhiệm.
Mà bà ta chỉ bắt đầu làm ra mấy trò ma quái kể từ ngày Tú Hòa và Chu Mã chạy trốn..